Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Hôm nay Hoàng hậu ăn mặc khá diễm lệ. Nàng ở cửa Dưỡng Tâm điện, được Song Lan đỡ bước xuống từ kiệu liễn, khóe miệng còn treo nụ cười khẽ.
Có thể là do năm mới hoặc cũng do đã lâu rồi, Hoàng thượng hiếm khi chủ động triệu nàng đến Dưỡng Tâm điện.
Song Lan ở cạnh nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương, cũng vui rạo rực, theo đó trêu ghẹo: “Nương nương, hôm nay người thật đẹp, nương nương vốn còn trẻ nên mặc đồ màu sắc kiều diễm nhiều hơn.”
Hoàng hậu liếc nàng ta một cái, tiến vào Dưỡng Tâm môn, chậm rãi đi về phía Dưỡng Tâm điện: “Bổn cung là Trung cung Hoàng hậu, tuổi trẻ thiếu lịch duyệt, lại ăn mặc hoa hòe lộng lẫy thì còn ra cái dạng gì.”
“Nương nương.” Song Lam nhíu mày đi theo, lẩm bẩm: “Người sống quá mệt mỏi quá khổ, người còn đang tuổi xuân xanh mà, mỗi ngày đều tuân theo quy củ, một phút cũng không được thoải mái. Người nhìn vị nương nương ở Cảnh Nhân cung đi, người chạy bốn phía, bảo dưỡng đến bóng loáng, sống thích ý tự tại.”
Lời này của Song Lan không sai, Hoàng hậu cụp mắt gật đầu: “Hiền Phi là người biết hưởng phúc. Có nhiều khi bổn cung thực sự rất hâm mộ nàng ta.”
Trong khi nói chuyện, Tiểu Luyện Tử đã tiến lên hành lễ: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng mời người vào.”
Cung nhân hai bên vén màn che lên, trên mặt Hoàng hậu mang ý cười, đi vào Dưỡng Tâm điện.
Trong Đông Noãn các, Hoàng thượng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường la hán, một tay chống xuống bàn, trong tay cầm quyển sách, hắn không ngước mắt lên, nghe thấy tiếng bước chân đi vào điện thì nói: “Khởi Tuyết đến rồi.”
Hoàng hậu hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”
Ngung Diễm xem xong một hàng chữ cuối cùng, hắn dời ánh mắt ra khỏi quyển sách, cười nói với nàng: “Hoàng hậu không cần giữ lễ tiết, mau ngồi đi.”
“Mang cho Hoàng hậu một ly sữa bò, thêm một khối pho mát.”
Thường Vĩnh Quý ‘Dạ’ một tiếng, rồi vội vàng gọi người đi chuẩn bị.
Hoàng hậu nhìn Thường Vĩnh Quý đi ra ngoài, xấu hổ cười nói: “Thần thiếp thẹn với hậu ái của Hoàng thượng, được Hoàng thượng tuyên triệu, trong lúc nhất thời cũng không kịp chuẩn bị một bát tổ yến tốt nhất để tẩm bổ cho Hoàng thượng, trái lại còn để Hoàng thượng lo lắng cho thần thiếp, thần thiếp thật sự hổ thẹn.”
“Là trẫm truyền triệu Hoàng hậu lại đây, trước đó chưa nói qua, Hoàng hậu có gì sai đâu.”
Hắn khép quyển sách trong tay lại, xoay người đối mặt với Hoàng hậu nói: “Qua hai ngày nữa là năm mới, tiệc đêm giao thừa trong cung muốn làm tiệc lớn, trẫm nghĩ có vài chuyện trước đó cần thương lượng với Hoàng hậu.”
"Vâng.” Hoàng hậu cúi đầu nói: “Thần thiếp xin chăm chú lắng nghe.”
Ngung Diễm không chút để tâm mà cười, hắn đặt nhẹ quyển sách lên bàn: “Đêm giao thừa, trẫm và hậu cung cùng dùng bữa cơm tất niên, theo thường lệ là phong thưởng lục cung. Đồ vật đều đã được Nội Vụ phủ chuẩn bị sẵn, hộp gấm đã dán lại toàn bộ, năm nay trẫm định cho Hoàng hậu và lục cung một chút kinh hỉ.”
“Hoàng thượng giấu kín như vậy, trách không được thần thiếp một chút tiếng gió cũng không biết.” Hoàng hậu che miệng mỉm cười: “Vậy thần thiếp ngóng trông.”
“Còn một việc nữa. Trẫm nhớ bá tánh dân gian ăn tết đều là một nhà đoàn viên, các phi tần ở hậu cung đã vào cung nhiều năm, không được đoàn tụ với người nhà, như vậy có vẻ hoàng thất Đại Thanh lạnh lùng vô tình. Đến mười lăm tháng giêng, Hoàng hậu sắp xếp cho phi tử trong hậu cung đều được gặp người nhà đi, lần lượt sắp xếp thời gian cho nữ quyến vào cung.”
“Hoàng thượng, nếu chuyện này lan truyền trong hậu cung không biết phi tần lục cung muốn cảm nhớ ân đức của Hoàng thượng như thế nào đâu. Từ khi Đại Thanh khai quốc tới nay, đây chính là ân chỉ trước giờ chưa từng có.”
Ngung Diễm gật gật đầu: “Chỉ là điều này từ thời liệt tổ liệt tông Đại Thanh đều chưa bao giờ có, trẫm luôn luôn coi trọng tổ chế nên không nên làm quá trắng trợn, Hoàng hậu ghi nhớ, lặng lẽ làm là được rồi, bảo Hiền Phi cùng nàng giải quyết.”
“Vâng.” Hoàng hậu đứng dậy nói: “Thần thiếp tuân chỉ, nhất định không phụ giao phó Hoàng thượng.”
“Vậy tốt rồi.” Ngung Diễm khen ngợi ý bảo nàng ngồi xuống: “Còn chuyện cuối cùng này, trẫm đã cân nhắc một thời gian, muốn thương lượng với Hoàng hậu.”
Hắn nói: “Trẫm muốn tấn vị cho Nguyệt Thường tại.”
Vốn trên mặt Hoàng hậu đang mang nụ cười nhẹ, nghe được câu như vậy lập tức tiêu tán. Nhưng việc này chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nàng ta nhanh chóng cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt, miễn cưỡng cong khóe miệng lên một chút: “Hoàng thượng… Không phải Hoàng thượng cảm thấy Nguyệt Thường tại hầu hạ không đủ tri kỷ ư, còn thường xuyên chọc Hoàng thượng tức giận.”
“Nguyệt Thường tại mới tiến cung mấy tháng, thần thiếp cũng cảm thấy nàng ấy còn thiếu sót về cung quy lễ nghĩa, không đủ ổn thỏa.”
“Cái này nàng không cần phải nói, ngôn hành cử chỉ của Nguyệt Thường tại ở khắp nơi trong cung, trong lòng trẫm hiểu rõ.”
Đáy lòng Ngung Diễm hừ một tiếng, nói về đức hạnh của cung phi ấy à, Nguyệt Thường tại hầu hạ hắn thế nào còn phải chờ nghe người ta nói chắc? Đến bây giờ ngay cả cái áo cũng chưa bao giờ vá cho hắn, cũng không biết mỗi ngày nàng ở trong cung bận rộn cái gì.
“Nhưng mà…”
Nhưng mà nàng là phân vị lục phẩm Thường tại, thường xuyên ra vào Dưỡng Tâm điện làm bạn giá thực sự không ổn. Dần dà nhất định sẽ khiến tiền triều hậu cung nghị luận, vẫn nên thăng đến phân vị Quý nhân, như vậy có triệu nàng cũng danh chính ngôn thuận.
Cũng giống như chuyện Thượng Thanh châu vừa rồi, chọc đến hậu cung nghị luận sôi nổi mấy ngày liền. Mấy ngày gần đây đã có vài phi tử bóng gió nói mấy lời dị nghị bên tai hắn, nói ra thì từ sau chuyện Trần Đức hành thích đi qua mấy ngày hắn ban thưởng cho nàng. Khi đó thấy nàng ở trước gương trang điểm, hắn nhất thời xúc động nên mới nảy ra ý muốn tặng đồ chí bảo này cho nàng truyền lại cho đời sau. Ai ngờ thế mà chọc đến hậu cung lải nhải không yên.
“Tuy Nguyệt Thường tại không ổn thỏa nhưng lại hầu hạ trẫm rất dụng tâm.” Hắn nói trái với lương tâm.
“Nhưng Hoàng thượng, Nguyệt Thường tại mới tiến cung có vài tháng, một tháng trước mới tấn phong từ Đáp ứng lên. Hiện tại lại thăng lên Quý nhân, có phải hơi quá vội không, chỉ sợ sẽ khiến cho lòng phi tần lục cung bất an.”
Hoàng hậu nói xong câu này, ngay chính bản thân nàng ta cũng không ngờ tới một Hoàng hậu như mình thế mà sau khi nghe được một Thường tại tấn phong mà vội vàng tìm mọi cách ngăn cản. Từ trước đến giờ Hoàng thượng muốn tấn phong phân vị cho phi tử nào, Hoàng hậu nàng vẫn đều trăm nghe ngàn thuận, cho dù là Tín Quý nhân, Hoàng thượng muốn tấn phong, nàng ta cũng chưa từng nói lời kịch liệt như vậy.
Thân là Trung cung Hoàng hậu, cho dù Nữu Hỗ Lộc thị lên phân vị nào thì so với nàng ta cũng chỉ như trời với đất, rốt cuộc là nàng ta bị làm sao vậy chứ?
Hoàng thượng nói: “Trẫm chính là suy nghĩ đến điểm này mới triệu Hoàng hậu lại đây cùng