Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Lúc nghi giá của Hoàng hậu đến Cảnh Nhân cung sau giờ Ngọ, Hiền Phi đang lười biếng nằm trên giường la hán, trên người đắp một cái chăn mỏng, trong tay nàng ta đang thưởng thức qua lại hai mặt đá quý trên trang sức.
Một mặt trang sức bằng hồng bảo thạch, một mặt trang sức bằng ngọc bích.
“Chậc chậc” Nàng ta so sánh giữa hai cái một chút: “Nhìn phải nhìn trái, vẫn là khối màu lam tôn da bổn cung nhất.”
Giản Tần ngồi ở phía dưới cũng phụ họa khen tặng: “Ánh mắt nương nương thật tốt, khối màu lam này giá trị gấp khoảng ba lần màu đỏ đó! Trang sức đá quý tốt như vậy, thần thiếp một khối cũng không dám giữ lại, Diêu Thắng lấy tới tay, lập tức đưa đến chỗ nương nương.”
Hiền Phi nheo mắt, nhìn mặt trang sức kia: “Được, biết ngươi có lòng rồi.”
“Sáng sớm hôm nay Thuận Thiên phủ tiết lộ tin tức vào đây cho bổn cung, nói là trong cung bày mưu tính kế bắt một thương nhân châu báu, cầm lệnh bài bên hông của tổng quản Nội Vụ phủ, còn là danh nghĩa của Cảnh Nhân cung và Khải Tường cung. Thêu dệt tội danh làm người ta nhà nát người vong, là vì cái trong tay bổn cung đây sao?”
“Chuyện này… chuyện này…”
Sắc mặt Giản Tần lập tức trắng bệch, nàng ta giả vờ tức giận nói: “Tần thiếp đã sớm nói với biểu ca, muốn bày thân phận thì chỉ cần nói là Khải Tường cung là được, sao lại kéo nương nương ra!”
Hiền Phi nửa tin nửa ngờ mà cười hai tiếng.
Nàng ta vẫn cầm hai khối đá quý làm trang sức kia cả nửa ngày cũng chưa nói có lấy hay không, nhưng vẫn cười xấu xa nói: “Được rồi! Vẫn đưa mặt trang sức hồng này cho Hoàng hậu, bổn cung cũng không phải cố ý muốn đưa hàng rẻ tiền cho Trung cung, dù sao cũng là hồng bảo thạch, chính cung nương nương mang mới xứng với thân phận!”
“Lại nói, nàng ta thân là Hoàng hậu, cái gì tốt mà không có, cũng không nhất định cứ phải có khối màu lam này của bổn cung.”
“Vâng vâng vâng.” Giản Tần ước gì đối phó cho nhanh qua chuyện vừa rồi, nàng ta nói hùa theo: “Nương nương suy nghĩ chu toàn, hồng bảo thạch xứng với Hoàng hậu, viên Hồng bảo thạch này cũng giá trị liên thành đó! Chúng ta không nói thì ai biết được.”
Vinh Thường tại ngồi ở phía dưới, nàng ta là người trong cung Giản Tần, đương nhiên Giản Tần nói thế nào thì nàng ta phụ họa theo thế đó. Chỉ là hôm nay, Tú Thường tại cũng ngồi nói chuyện cùng.
Giản Tần luôn khắc nghiệt với Tú Thường tại, cũng không dẫn nàng ta ra cửa, động chút là trách phạt. Sau khi Tú Thường tại tiến cung thì Thiện phủ đã thành cái vỏ rỗng, trước đó một thời gian Phú Sát thị cắn răng bán của hồi môn của bà ta, đưa vào trong cung một vạn lượng ngân phiếu, trong đó ba ngàn lượng để nịnh bợ Giản Tần. Hôm nay Nữu Hỗ Lộc Tú Dao mới được ngồi ở Cảnh Nhân cung nói chuyện với Hiền Phi nương nương.
Nói đến đây, Nhẫn Dứu lập tức bước nhanh vào cửa nói: “Nương nương, Hoàng hậu nương nương giá lâm, người mau đi tiếp giá.”
Hiền Phi cười khẽ, xốc chăn mỏng lên, nói: “Nhìn đi, vừa nhắc đến thì người đã tới.”
Vừa nói chuyện, động tác đi xuống cũng cực chậm, trong quang cảnh ngượng ngùng xoắn xít, Hoàng hậu đã bước vào trong điện.
Hiền Phi nhìn thấy Hoàng hậu tiến vào, vội nói: “Ấy! Nhìn ta này, Hoàng hậu nương nương đã tới rồi, thần thiếp thật chậm trễ.”
Nói rồi làm bộ làm tịch phải đi xuống hành lễ, Hoàng hậu không có tâm tình lập tức mở miệng ngăn nàng ta lại: “Hiền Phi không cần giữ lễ tiết, ngươi ngồi đi.”
Giản Tần cùng Vinh Thường tại, Tú Thường tại nhún người cung kính thỉnh an, Hoàng hậu cũng đều bảo các nàng ngồi trở lại chỗ.
Nàng ta nhẹ nhàng thở dài, được Song Lan đỡ ngồi xuống một phía khác của giường la hán.
“Hoàng hậu nương nương, đã đến cuối năm, vừa hay thần thiếp có được hai món trang sức đá quý.” Hiền Phi cầm cái màu lam trong tay, ý bảo Nhẫn Dứu trình cái màu hồng lên: “Màu đỏ này là màu sắc xứng với chính cung nương nương, thần thiếp cũng không dám mang, cố ý chuẩn bị đưa cho Hoàng Hậu nương nương người đó, thần thiếp tạm chấp nhận mang cái màu lam này.”
Song Lan nhận lấy từ tay Nhẫn Dứu, Hoàng hậu nhìn cũng không nhìn: “Hiền Phi có lòng.”
Hiền Phi mang vẻ mặt tươi cười, đến lúc này mới phát hiện không đúng, nàng ta thu lại ý cười hỏi: “Nương nương có việc?”
Ánh mắt Hoàng hậu buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông khắc nghiệt, ngoài Cảnh Nhân cung mai đỏ mai trắng nở tương xứng, vẫn là một mảng dạt dào sắc xuân. Không giống Trữ Tú cung, cây cỏ điêu tàn.
Hoàng hậu ngồi trầm ngâm không nói, Hiền Phi ra lệnh với nhóm Giản Tần: “Các ngươi ra ngoài chờ đi.”
Giản Tần vốn muốn nghe xem là chuyện gì nhưng mà Hiền Phi đã hạ lệnh đuổi khách, nàng ta chỉ đành tươi cười nói: “Vậy thần thiếp đi dạo trong viện trước một chút, cảnh sắc trong viện Hiền Phi nương nương độc đáo, lâu như vậy mà thần thiếp còn chưa được thưởng thức kĩ đâu.”
Dù sao chốc lát nữa Hoàng hậu nương nương đi rồi, tất nhiên nàng ta có thể dò hỏi một hai từ Hiền Phi nương nương. Dứt lời nàng ta mang theo Vinh Thường tại và Tú Thường tại đứng dậy hành lễ rồi đi ra cửa.
Ánh mắt Hiền Phi từ cửa thu về nhìn phía đối diện giường la hán: “Hoàng hậu, toàn bộ Tử Cấm thành này đều là của Hoàng thượng và Hoàng hậu, người là chủ của hậu cung này, thần sắc ngươi như vậy tới Cảnh Nhân cung, Hoàng hậu người đừng hù dọa thần thiếp.”
Hoàng hậu buồn bã một lúc lâu, rũ mắt nhìn hoa văn trên xiêm y: “Hiền Phi, bổn cung mấy lần giãy dụa, liên tiếp khuyên bảo bản thân đừng nổi lên ý niệm như vậy, bổn cung là Hoàng hậu mà Hoàng thượng đích thân sách phong, bổn cung muốn gánh tiếng hiền lương thục đức, phải đối diện với liệt tổ liệt tông Đại Thanh.”
“Nhưng bổn cung không đè nén nổi nội tâm của mình, nàng ta chẳng qua chỉ là Thường tại mà thôi, cho dù nâng phân vị thì như thế nào chứ? Chẳng qua chỉ là Quý nhân thôi. Nhưng bổn cung không có cách nào, bổn cung sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Thường tại, Quý nhân? Ánh mắt Hiền Phi nghiêm túc lên: “Người Hoàng hậu nói không phải là kẻ ở Diên Hi cung kia chứ?”
Hoàng hậu không đáp lời: “Bổn cung thật sự không có cách nào chịu được thứ mà Hoàng thượng trân quý lại ở chỗ nàng ta. Bổn cung không cách nào trơ mắt nhìn Hoàng thượng vì bảo vệ nàng ta mà hướng ánh mắt lạnh băng về phía bổn cung! Nàng ta thích ăn đồ chua ngọt, Hoàng thượng lại có thể đổi của bổn cung cho nàng ta, nàng ta ở trước ngự tiền thất lễ, Hoàng thượng lại cố tình không biết, còn trách sao bổn cung hà khắc!”
Hoàng hậu vỗ mạnh một tay lên trên án: “Ngay cả nàng ta đưa một chén cháo trắng, đều có thể dễ như trở bàn tay dỗ cho Hoàng thượng ăn hết, kết quả là còn muốn khen nàng ta tốt, để nàng ta lại hầu Thánh giá, bổn cung hao phí vô số tâm tư, Hoàng thượng lại