Tuy đã chính tay đốt hết những tấm ảnh về bố nhưng mẹ tôi vẫn giữ lại một tấm mẹ chụp cùng bà nội. Nước ảnh đen trắng rất đẹp, bối cảnh là trước cổng toà nhà thị chính Birmingham, bà tôi mặc áo dài, mẹ tôi mặc váy cưới, hai người đều tươi cười.Mẹ bảo người mẹ hận là bố chứ không liên quan tới bậc phụ huynh, nên không thể cứ nhắm mắt đốt bừa, sẽ cảm thấy rất có lỗi. Nếu là mười năm trước tôi chắc chắn sẽ tin lời biện hộ của mẹ, đáng tiếc tôi bây giờ đã là người trưởng thành, cũng coi như hiểu biết chữ tình, sao lại không nhìn ra được cái bà muốn giữ là hình ảnh vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất tuổi xuân đâu.Nhưng mà không tin cũng phải tin thôi, mẹ tôi từ lâu đã không phải là mẹ của mỗi tôi rồi.Tôi im lặng nhận bức ảnh, đối chiếu với hình chụp được họ hàng bên Pháp (Nhà nội tôi đã từ Anh chuyển tới Pháp sau khi bố tôi mất tích) gửi qua email, không khỏi tặc lưỡi buồn phiền trước sự thay đổi của bà nội. Không tính về sự lão hoá do tuổi tác, tinh thần bà tôi trong ảnh hồi xưa và bây giờ khác nhau quá lớn. Không có sự đau thương trong mắt bà, chỉ có sự nặng nề, nặng nề đến u ám chết lặng. Họ hàng bên Pháp gửi cho tôi một bức ảnh tập thể, nên tôi có thể so