“Nỏ thệ ngờ mi lại có iu thích nì nha.”Sư béo dỏm khoác vai tôi thân thiết trêu ghẹo.“Tổ sư nhà anh! Lén lén lút lút.”Tôi vỗ trái tim vừa suýt nhảy khỏi lồng ngực, cười mắng hắn.Thời điểm chúng tôi hội ngộ đã là cuối giờ chiều năm ngày tiếp theo, trong rừng đại ngàn đông bắc Myanmar.Ngay đêm tôi giải quyết xong thân phận của mình, đoàn hành hương được chia làm hai tốp xuất phát từ Chiềng Rai đi làng Cổ Cồng, một đoàn do bà Diêu dẫn đầu tiếp tục xuôi dòng sông Mê Kông khởi hành sớm ba ngày, một đoàn do ông Lâm dẫn đầu vượt biên bằng đường bộ khởi hành sau ba ngày.
Tôi tham gia đoàn ông Lâm, Sarah và Julie tham gia đoàn bà Diêu.Tình hình quân sự ở đây hết sức phức tạp, khi các nhóm vũ trang sắc tộc thay chính phủ nắm phần lớn quyền kiểm soát địa bàn.
Người trong đoàn nói với tôi, nếu không phải có cơ chế ‘con đường mạng nhện’ do những tổ chức lớn trong nghề như Lưu Ly tháp duy trì, thì sẽ không thể vượt qua được khu vực xung đột dễ dàng thế này.
Mà nếu không có một thế lực như ông Lâm dẫn đoàn thì cũng không dân hành hương đánh lẻ nào liều lĩnh chọn đi bằng cách trên.“Chưa thấy thánh địa đã phải vùi thây, ai dại chứ.”Người đàn ông nhỏ thó ngồi cạnh vừa chỉ tôi xem đoàn xe máy chở những lính vũ trang đi tuần phía đằng xa vừa kết luận.Dù một đường hanh thông, nhưng chúng tôi cũng phải mất tới hai ngày chạy xe mới vượt qua mấy ngàn kilomet rừng rú, tiến gần hơn đến đích.
Tới chiều khi dựng trại, ông chú người bản địa được ông Lâm thuê dẫn đường đã bảo chúng tôi, chạy nốt nửa buổi sáng mai là sẽ phải bỏ xe lại.Tuy tôi không phải dạng yếu nhớt gì, nhưng nghe thấy phải bỏ xe đi bộ vẫn không khỏi hít hà một hơi.
Đường rừng ngồi xe đã mệt, đi bộ càng đừng nghĩ.“Len qua hẻm núi, không còn cách nào khác.” Chú ta giải thích.Ông Lâm sớm lường trước tình huống này, sáng nay đã cho người tách đoàn đi tìm thôn xóm xung quanh mượn ngựa thồ.
Chúng tôi càng vào sâu càng cách xa