Sự có mặt của sư béo dỏm khiến tôi thả lỏng rất nhiều, tôi hỏi hắn đi đường nào, làm sao mà theo kịp chúng tôi.
Hắn nói đầu tiên là theo đoàn bà Diêu đi đường sông, vào Myanmar thì tách ra, chạy xe máy đến đây.Tôi thắc mắc đoàn bà Diêu xuất phát sớm hơn tận ba ngày, hắn đáng nhẽ phải đi trước chúng tôi sao giờ lại thành gặp nhau giữa đường?“Tau có giao dịch với ông chụ Lâm.”Sư béo dỏm hề hề cười, từ nét mặt rạng rỡ đen nhẻm của hắn xem chừng vụ này kiếm khá phết.Chuyện phải kể từ khi sư béo dỏm và Nam đuổi xuống nhà ăn tìm Sarah, không ngờ gặp được cả thuộc hạ của ông Lâm.
Sau đó Nam theo Sarah về chỗ bà Diêu, sư béo dỏm theo thuộc hạ của ông Lâm đi nhận ông chủ mới.
Hai anh em tốt chẳng thèm mảy may nhớ tới thằng què là tôi ở ngay trên tầng.Ông chủ Lâm nói sơ qua cho sư béo dỏm tình hình bây giờ, giao cho hắn nhiệm vụ tìm ra kẻ nằm vùng của băng điểm chỉ đỏ đang lẫn trong số chúng tôi.
Thế nên sư béo dỏm mới ẩn nấp mấy ngày, theo dõi động tĩnh bên bà Diêu, lại đón lõng quan sát đoàn ông Lâm.“Cực bọ mợ! Tau gầy tóp má ni.”Sư béo dỏm sờ khuôn mặt tròn chưa vơi miếng thịt nào của mình tố khổ với tôi.“Thế anh tìm ra chưa mà lộ diện?” Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi.“Đạ tìm ra, giại quết rùi.” Sư béo dỏm nhận hộp thịt nguội tôi đưa, khui vội “Mạ cha nó, mấy bựa ni chơ đạc miếng thịt vô mồm.”Tôi chờ hắn ăn xong lại giục hỏi hắn chuyện thế nào, ai dè hắn còn ngốn thêm ba