Thần kinh của tôi rất vững, bé không say xe, lớn không say rượu, thế mà chẳng ngờ hôm nay lại rơi vào tình cảnh chóng mặt hoa mắt này.Những hình nhân lúc tròn lúc méo lúc to lúc nhỏ biến ảo sống động, điên cuồng nhảy múa.
Ba đồng bọn cũng nắm tay xếp thành vòng tròn và bắt đầu hưởng ứng điệu xoay của hình nhân bằng tốc độ khó tin.
Sau chót, thứ âm nhạc của cõi chết đang bắt nhịp cho toàn bộ tổ hợp ám ảnh này!Tai tôi ong ong cả lên, nôn nao vô cùng, tôi phải tự đấm vài phát vào thái dương cho tỉnh táo, sau đó liêu xiêu chạy đến chỗ mấy người Hai Tý đánh động bọn họ.“Anh Hai Tý, những hình nhân sau lưng anh-”Tôi tóm lấy cổ áo Hai Tý hô lớn, hậu quả là oxy vào không đủ, cảm giác muốn ngất đi.
Hai Tý rốt cuộc buông nắm tay đỡ lấy vai tôi.
Tôi còn chưa kịp mừng thì anh ta bỗng thụi một phát vào bụng tôi, mạnh như giáng búa tạ.Tôi sầm mặt ngã xuống, ngất thật.--------------Có người đang nhấn huyệt nhân trung của tôi, lực đạo dịu dàng như vậy chắc là Julie.“Anh Việt.” Julie thấy tôi tỉnh liền thu tay về, cầm bình nước và vỉ thuốc đặt gần đấy trần thuật: “Anh bị sốt.”Tôi tự sờ trán, thấy nong nóng, đúng là sốt thật nhưng chưa đến mức phải lưu tâm.
Đa phần thuốc hạ sốt đều có tác dụng phụ gây buồn ngủ mà giờ tôi chả muốn ngủ tẹo nào.“Để đấy tí anh uống.” Tôi qua loa đáp, sau nương ánh sáng mờ từ đèn pin đặt trên sàn đảo mắt nhìn quanh.
Một nhìn liền giật bắn linh hồn."Đây!"Tôi há hốc miệng chỉ vào sàn gạch và cột đá đại biểu cho kiến trúc nhân tạo, hoang mang hỏi Julie:"Chỗ nào đây?”Chúng tôi không còn bên trong hang, nhưng cũng không phải ở dưới hố sụt, chuyện này quá kỳ quặc lại cũng có điểm quen thuộc.
Khiến tôi lờ mờ nghĩ tới một khả năng cực kỳ khó chịu, chẳng biết có đúng hay không.“Julie anh Hai Tý và thằng Nam đâu?”“Hai người họ đi thăm dò rồi.” Julie nhìn tôi đầy ngập ngừng, có vẻ chưa biết nên giải thích từ đâu.“Cái hang đấy là lỗ chó hả?” Tôi quyết định mở lời trước.“Anh Hai Tý bảo có nét giống nét không.” Julie đáp “Thực chất cái hang...là một quách ăn thịt.”Tôi vội phun ngụm nước chưa kịp nuốt, sợ hãi trợn mắt:“Khụ! Khụ! Thế mà còn dám-?!”Thảo nào vừa chui vào đã thấy khó chịu, hoá ra là tiêu chuẩn tiếp đón giành cho người chết.“Lựa chọn bất đắc dĩ anh ạ.”Julie nhăn mày giải thích.Trước phải nhắc đến những con xác mỡ bò tôi đã gặp.
Theo Hai Tý phán đoán sinh thời họ là tổ tiên dân Cổ Cồng, rốt cuộc sau khi chết họ đi vào đây hay trước khi chết đã sống ở đây thì vẫn phải xem xét thêm.
Nói chung trọng điểm cần chú ý chính là cổ họng đặc biệt của họ.
Chẳng biết vì sao đã chết thành cái xác khô rồi mà những con mỡ bò này vẫn hát hò như thường.
Mỗi lần chúng tập trung mở hội với nhau là một lần nhóm Julie khổ sở phát điên, thiếu điều đập đầu tự tử.“Ban nãy anh mới nghe cách một miệng hố sụt, mấy lớp đất đá mà còn khó chịu đến thế.
Nếu phải trực tiếp chịu trận trong thời gian dài thì anh không muốn chọc thủng tai mình mới lạ.”Julie vừa kể vừa rùng mình.Bọn họ đã thử dùng bạo lực trấn áp nhưng vì quá đông nên chả ăn