“Ngươi nói rằng sẽ giết kẻ thù trước khi hắn ta có ý định ra tay với những người xung quanh ngươi sao? Trong khi ngươi bản thân ngươi còn chưa từng bị vấy máu ư?”Nghe Trác Phàm nói thế, Mạc Thiên Sinh càng thêm chắc chắn một việc ở quá khứ.
Quả nhiên lúc ấy người giết Trình Cân chính là sư phụ của hắn.Nói trắng ra, ý nghĩa trong lời của Trác Phàm chính là ‘dù ngươi có nói miệng thì cũng chẳng có gì đảm bảo ngươi sẽ làm được’.Những ngày sau đó Mạc Thiên Sinh đã luôn hồi tưởng lại, đống ký ức mơ hồ liên tục chồng chéo vào nhau khiến hắn nửa tin nửa ngờ như lạc vào sương mù.
Cho nên bây giờ khi được khẳng định thì hình ảnh khi đó đã hiện rõ mồn một.“Đi ra ngoài.” Trác Phàm trầm giọng quát.“Sư…Sư phụ.
Đệ tử…”“Đi ra ngoài.” Trác Phàm không kiêng nhẫn nói lại lần nữa.Mạc Thiên Sinh nhìn Trác Phàm dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn mình, bất giác như có một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng.
Hắn biết trong thời khắc này nếu như nói thêm gì nữa thì rất cả thể phải hứng chịu cơn phẫn nộ từ Trác PhàmThế rồi Mạc Thiên Sinh chầm chậm đứng dậy hành lễ sau đó ra ngoài.Cánh cửa chầm chậm đóng lại, Mạc Thiên Sinh thở dài một tiếng rời đi.
Đúng như Trác Phàm đã nói, nếu như những lời vừa rồi chỉ dừng lại ở suy nghĩ thì hắn vẫn chưa thể hiện đủ quyết tâm.Bên trong căn phòng, Trác Phàm lại nằm trên giường gác tay lên trán suy nghĩ.
Hắn biết một người vừa mới sinh ra đã ngậm thìa vàng như Mạc Thiên Sinh thì làm sao hiểu được thế gian này khắc nghiệt đến mức nào.
Mặc dù đoạn đường ban đầu của Mạc Thiên Sinh có gian truân đi nữa thì bây giờ đã tương đối bằng phẳng.Với khả năng của Mạc Thiên Sinh hiện tại đã đủ để đối phó với hầu hết tu giả đồng cấp.
Tất nhiên nguyên lực của hắn kém hơn nhưng bù lại sức mạnh thể chất vượt trội rất nhiều.
Chẳng qua đây là phương pháp trị ngọn không trị gốc, càng về lâu về dài sự thiếu hụt về nguyên lực sẽ lại càng lộ rõ.Trác Phàm không hề trách Mạc Thiên Sinh.
Bất quá, nếu đệ tử của hắn cứ như vậy thì hắn buộc lòng phải từ bỏ mà thôi.
Dù sao thời gian không chờ đợi ai, hắn đã lãng phí gần năm năm tại nơi này rồi.Những ngày sau đó, Trác Phàm chỉ ở trong phòng mà không ra ngoài.
Hắn đang sắp xếp mọi chuyện đồng thời cân nhắc bước tiếp theo nên làm thế nào.Nhưng mà, việc mất đi tu vi làm cho hắn cảm thấy bản thân gặp trở ngại trên mọi mặt.
Muốn tìm đường đến Thánh Vực tại nơi xa lạ cũng chẳng biết năm nào tháng nào.
Cuối cùng, hắn đành phải gác lại ý định đó mà tạm thời ở lại thương hội một thời gian.Mạc Thiên Sinh đã nhiều lần đứng trước nhưng lại không có can đảm để gõ cửa.
Hắn sợ Trác Phàm nhìn thấy hắn sẽ lại phát tiết nên sau cùng vẫn là rời đi, cùng với Tiểu Dạ tiếp tục bài tu luyện hằng ngày dù không được đốc thúc.Cứ như thế, thời gian trôi qua được nửa tháng một cách êm đêm.
Nhưng mà làm gì tồn tại nơi nào an bình mãi đâu, sóng gió ngoài xa vẫn đang từ từ kéo tới ồ ạt.“Mở cửa.
Mở cửa.”Bên ngoài thương hội Thiên Sinh, một tên tráng hán đưa tay đập lên đại môn rồi la ó một cách ầm ĩ, tựa hồ bên trong không người mở cửa hắn sẽ làm ồn cả ngày.Âm thanh cánh cửa nặng nề mở ra, từ bên trong một tên tùy tùng thò đầu lễ phép nói: “Xin hỏi các vị có việc gì không…?”Thế nhưng mà, còn chưa nói hết lời, cánh cửa đột ngột mở toang ra đồng thời tên tùy tung ban nãy bị dư lực chấn bay ngược ra sau thổ huyết.
Động tĩnh lớn tới mức hạ nhân bên trong ào ào chạy ra xem thử.Phía sau tên tráng hán, một bạch mi lão nhân chầm chầm tiến vào, ánh mắt liếc qua một lượt.
Phía sau lão ta là một nhóm người, ai nấy đều phát ra ba động cường đại khiến những người xung quanh đều cảm thấy khó thở.Lúc này, một người đột nhiên chạy ra trước mặt bạch mi lão nhân cung kính ôm quyền: “Đại trưởng lão, không biết ngài từ phương xa tới nên đón tiếp không chu đáo, xin ngài rộng lòng tha thứ.”Bạch mi lão nhân liếc nhìn đối phương, lông mày khẽ nhíu lại.
Thấy thế, người kia vội vàng tâu bẩm: “Tại hạ là An Phúc, quản gia của Thiên Sinh thương hội, trước kia đã từng có vinh hạnh diện kiến Đại trưởng lão.”“Mạc Thế