Tại khách điếm lớn nhất ở trấn Thanh Phong, một nhóm mười người cùng tụ lại trong căn phòng.
Mặc dù không gian ở đây không nhỏ nhưng nhân số như vậy cũng khiến cho từ ‘không’ chợt mất đi.“Đại trưởng lão, chúng ta thật sự phải làm đến như thế sao? Nếu như chuyện này để người ngoài biết được thì danh tiếng của Mạc thế gia không phải là sẽ bị ảnh hưởng hay sao?” Một trung niên đang ngồi ở giữa bàn nhìn sang lão nhân ở đối diện nói.Đại trưởng lão có vẻ cũng đang cật lực đấu tranh tư tưởng nhưng sau cùng vẫn hít sâu một hơi chầm chậm đáp: “Nếu như mọi chuyện êm đẹp thì sẽ không có vấn đề gì.”“Nhưng mà liệu Mạc Thế Khải sẽ đồng ý hay sao?”“Chuyện này rất khó nói, có điều phải thử thì mới biết được.
Nếu mềm mỏng không tốt thì cứ việc làm cứng một phen.” Đại trưởng lão trầm giọng nói.Trước đây Mạc thế gia sẽ không đến mức đi làm khó người khác như vậy, nhưng bởi vì thời gian qua tham gia chiến sự, bọn họ đã phải bỏ một lượng lớn tài nguyên cùng nhân lực để giúp đỡ chính phái nên mới dẫn tới thâm hụt rồi nhìn ngó cơ đồ của Mạc Thế Khải.Mạc thế gia hiện tại cần nhất chính là phải đào tạo hậu bối mới có thể giữ vững được địa vị hiện tại.
Trên thực tế, mục đích tham dự chiến tranh chính là thu hẹp khoảng cách với chính phái nhằm tìm kiếm quan hệ.Thế nhưng sau khi kết thúc, Hoàng Dược Cốc, Thánh Hỏa Sơn đều lần lượt thu binh mà chẳng hề nói tới việc đền bù tổn thất làm cho ngân sách trong nhà bị hao hụt nghiêm trọng.
Lần này, Đại trưởng lão chính là dựa theo lời của gia chủ Mạc gia tới đây thuyết phục Mạc Thế Khải trở về nhưng nhìn tình hình có vẻ như nếu Mạc Thế Khải không về thì cũng phải về.Ở một phương diện khác, Mạc Thế Khải đang cùng khách hàng thương thảo về chuyến hàng thì chợt nhìn thấy An Phúc chạy vội tới.
Sau khi nghe khái quát mọi chuyện, gương mặt Mạc Thế Khải trở nên càng trầm hơn.
Ông không biết đối phương có mục đích gì nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.Tạm biệt đối tác, Mạc Thế Khải lập tức trở về.
Nếu như Đại trưởng lão đích thân tới đây thì một người đã từng là thành viên của Mạc thế gia như ông cũng phải làm tròn lễ nghĩa mới được.Giờ Mùi đến, đại môn của thương hội Thiên Sinh lần nữa vang lên âm thanh đập cửa.
Tiếng động dồn dập đến mức khiến người khác cũng phải khó chịu.Hạ nhân chầm chầm mở cửa, lễ phép mời đám người Đại trưởng lão đi vào.
Phía cửa chính, Mạc Thế Khải bước ra tạo thế bao quyền rồi hướng tay để đối phương đến phòng khách.Giữa sảnh đường, bốn phía là bốn cây cột khắc hình long phượng, chiếc bàn lớn bằng cẩm thạch, hai bên được đặt những cái ghế gỗ trầm cực kỳ xa xỉ.
Đây là nơi mà Mạc Thế Khải dùng để tiếp những thương nhân và khách hàng lớn.Đại trưởng lão đi vào, nhìn xung quanh một chút khẽ gật đầu.
Không đợi chủ nhà đồng ý, lão ta lập tức ngồi xuống, những người khác sau đó cũng nhanh chóng an tọa.
Đối với việc này, Mạc Thế Khải không hề ngoài ý muốn, có điều trong lòng khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.Tì nữ cẩn thận mang trà tiến vào.
Chỉ với vài động tác thuần thục, tì nữ đã rót đầy trà cho tất cả mọi người.Đại trưởng lão nhấc chén trà, ngửi một chút rồi khẽ gật đầu sau đó uống một hớp nhỏ.Mạc Thế Khải cũng làm động tác tương tự, chỉ là sau khi đặt chén trà xuống ông liền cất giọng: “Không biết Đại trưởng lão đến đây là có chuyện gì?”Đại trưởng lão nhìn Mạc Thế Khải đáp: “Quay về đi.”“Hả?”“Ta nói là Mạc Thế Khải ngươi hãy quay về Mạc gia đi.”Không đợi Mạc Thế Khải lên tiếng, Đại trưởng lão nói tiếp: “Năm xưa ngươi lựa chọn rời đi, Gia chủ thế nhưng không nỡ.
Vốn dĩ ông ta lấy cớ trục xuất để tạo áp lực để ngươi ở lại, thế nhưng nào đâu ngươi nhất thời hồ đồ mà kiêng quyết bỏ đi.”“Đại trưởng lão…”“Sau khi ngươi rời đi, gia chủ cực kỳ bực mình nên đã đem đám trẻ chơi cùng tiểu tử Thiên Sinh diện bích sám hối ba ngày ba đêm.
Gia chủ còn nhiều lần suy nghĩ muốn cho người dẫn ngươi trở về.
Có điều thân là người đứng đầu một thế gia, ông ta làm sao có thể nuốt lại lời mình đã nói.
Phải đợi cho tới bây giờ, gia chủ mới chấp nhận sai lầm của bản thân mà để ta tới đây.”Đại trưởng lão nói xong liền thở dài một hơi.
Những người khác cũng liên tục lắc đầu phụ họa.Thế nhưng, sau khi nghe những lời ấy, Mạc Thế Khải cảm thấy thật nực cười.
Nếu như trước đó Mạc Thế Đông không tới đây trước thì có lẽ bây giờ ông đã tin Đại trưởng lão nói là sự thật rồi.Trong lòng suy nghĩ là thế, có điều Mạc Thế Khải hiển nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài, ông khách sáo nói: “Đại trưởng lão nói quá lời.
Trong gia tộc, ta chỉ là một kẻ không mấy