“Aaaa!”Trước tiếng la hét thảm thiết của Hầu Cái, Mạc Thiên Sinh mặt không đổi sắc rút Kim Cang Thương ra.
Nhưng mà, hận ý còn chưa tiêu hết, hắn lại đâm thêm một lần nữa vào cánh tay còn lại, lực đạo mạnh đến mức mũi thương xuyên thấu qua bên kia của cây cột.“Thề trước thiên địa? Lời thề của ngươi có giá trị sao?” Mạc Thiên Sinh gầm lên giận dữ.Trước đó hắn đã nghe An Phúc thuật lại mọi chuyện.
Hầu Cái vì tham lợi, không tiếc thề độc dù đó chẳng phải là sự thật.
Hắn vốn dĩ còn đang vui vẻ chờ ngày trở thành thương chủ của một thương đoàn lớn, nào ngờ đâu báo ứng đến quá nhanh.Máu tươi không ngừng chảy xuống, Hầu Cái hét thảm, cơ thể run rẩy liên hồi.
Có điều toàn thân hắn lúc này nào có cử động được, thứ giúp hắn giải tỏa đau đớn chính là la đến tê tâm liệt phế.“Đau quá.
Đau chết ta rồi.”“Ngươi đau đớn sao?”Mạc Thiên Sinh chầm chậm bước tới, một tay dứt khoác nâng cằm Hầu Cái lên.
Mặt đối sát mặt, ánh mắt của hắn giăng đầy tơ máu trợn lên nhìn Hầu Cái: “Ta hỏi ngươi đau đớn sao?”Hai hàng nước mắt chảy xuống, Hầu Cái nghẹn ngào phát ra âm thanh thê lương như đang cầu xin tha thứ: “Ta đau lắm.
Mau thả ta ra.
Đau đến chết đi được.”Mặc dù Hầu Cái cũng là một tu giả, tu vi đạt tới cảnh giới Tụ Khí nhưng lúc này đây lại chẳng cách nào phản kháng.
Mặc khác, hắn chưa từng phải chịu loại đau đớn như vậy ba giờ nên trong lúc nhất thời liền nức nở.Có điều, trong mắt Mạc Thiên Sinh lại không hề chứa một tia thương cảm nào.
Thậm chí, nhìn bộ dạng của Hầu Cái như thế hắn lại càng thêm phẫn nộ.Một quyền nện thẳng vào bụng của Hầu Cái, Mạc Thiên Sinh hét lên: “Ngươi đau đớn, vậy thì những người kia trước khi chết không cảm thấy đau đớn sao?”Nói rồi, Mạc Thiên Sinh đưa tay hướng về những tử thi bị phủ vải trắng ở sau lưng hắn.
Trong số ấy, có vài người không được trọn vẹn, thân thể bị chém đứt làm hai.
Chỉ là dưới lớp lụa kia, Hầu Cái không thể nhìn thấy mà thôi.“Ta… Ta xin lỗi!”“Xin lỗi? Ngươi xin lỗi thì có tác dụng gì? Xin lỗi có khiến bọn họ sống lại, có khiến phụ thân của ta không bị bắt đi hay không?”Phẫn hận đến cực điểm liền hóa thành hành động, Mạc Thiên Sinh lần nữa đâm Kim Cang Thương vài đùi của Hầu Cái.
Tựa hồ chỉ âm thanh thảm thiết của đối phương mới khiến hắn cảm thấy an ủi.Trác Phàm đứng ở một bên trầm mặc không nói.
Hắn biết thời điểm như thế này rất cần để cho Mạc Thiên Sinh phát tiết.
Tất nhiên, hắn cũng phải canh phòng để kịp thời can thiệp một khi đệ tử của mình bị hỏng tâm cảnh mà nhập ma.Chẳng mấy chốc, dưới mặt đất nơi Hầu Cái bị trói liền xuất hiện một vũng máu tươi.
Gương mặt của hắn trắng bệch, từng khỏa mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng tuông ra hòa cùng với huyết dịch rơi xuống.Mới đêm qua thôi, Hầu Cái con là một kẻ vui mừng hớn hở, tựa ghế ăn nho, miệng không ngừng ngâm ca, một bước lên mây.
Thế mà giờ đây hắn giống như rơi vào A Tỳ Địa Ngục chịu đủ mọi loại cực kỳ thảm khốc.
Giống như sợ hắn chưa chịu đủ, Mạc Thiên Sinh còn đem muối xác lên vết thương, cơn đau rát càng trở nên đáng sợ.Hầu Cái chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ngày này.
Hắn đơn giản chỉ muốn mở rộng thương hội nên mới nghe lời Mạc Đông Phong xúi khiến.
Ấy vậy mà, một bước sai lầm đã để cho hắn lâm vào con đường vạn kiếp bất phục.“Khốn kiếp.
Tên khốn kiếp.
Thề trước trời đất á? Những gì ngươi nói là sự thật á? Rắm chó.” Mạc Thiên Sinh vừa chửi vừa đâm thương liên tục trên thân thể của đối phương.Trên người Hầu Cái lúc này không phải hàng chục mà là hàng trăm cái huyết động.
Nhìn hắn ta không khác gì một cái tổ ong phóng to lên.Mỗi lần đâm vào, Mạc Thiên Sinh lại lựa chỗ chưa bị trúng trước đó, thậm chí tứ chi của Hầu Cái lúc này cũng chỉ còn dính nhau bởi một chút da thịt mà thôi.“Phập! Phập!”Đôi mắt Mạc Thiên Sinh dần dần mờ đi.
Hắn cứ như mất hồn nhưng động tác đâm ngược lại là rất đều nhịp.
Mấy tên thuộc hạ vừa mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh này liền trực tiếp ngất xỉu.Đúng lúc ấy, một cánh tay chợt vươn ra chụp lấy Kim Cang Thương.
Mạc Thiên Sinh quay lại, Trác Phàm đang nhìn hắn khẽ gật đầu: “Đủ rồi.”“Không.
Chưa đủ.
Ta phải xả hết nổi thống hận này.” Mạc Thiên Sinh gầm lên.“Hắn chết rồi.” Trác Phàm nhàn nhạt nói.“Chết rồi sao?”Mạc Thiên Sinh ngơ ngác nhìn lại, chỉ thấy cái đầu của Hầu Cái không biết từ lúc nào đã cúi gầm xuống, đôi mắt mất đi tiêu cự, toàn thân lạnh ngắt, thậm chí máu tươi chảy ra đang chầm chạm đông lại.“Chết rồi.
Sư phụ.
Hắn chết rồi.
Là ta giết hắn đấy.
Aaaa.
Khốn kiếp, sao ngươi lại chết dễ dàng như vậy?”Mạc Thiên Sinh bi thống muốn giật lại Kim Cang Thương lần nữa lao lên nhưng mà đã bị Trác Phàm giữ chặt.“Ngươi bình tĩnh lại đi.”“Bình tĩnh ư? Sao sư phụ có thể bảo đệ tử bình tĩnh trong hoàn cảnh này cơ chứ? Ngươi có trải qua tình huống như ta đâu mà có thể hiểu được.” Mạc Thiên Sinh nhìn Trác Phàm, đôi mắt đỏ ngầu rưng rưng nước mắt quát lên.“Bốp!”Trác Phàm nhấc tay ‘tặng’ cho Mạc Thiên Sinh