Bên trong tửu quán, một gã nam tử một chân đặt trên ghế, hai tay quơ quào, ánh mắt đảo liên tục nhìn những người xung quanh, tiếng nói truyền ra cơ hồ khắp quán đều nghe được.“Ta nói chắc các ngươi sẽ không tin nhưng mà mấy ngày trước Mạc thương chủ của thương đoàn Thiên Sinh vừa mới bị người ta bắt đi.”“Cái gì? Kẻ nào cả gan dám bắt ngài ấy.
Phải biết ngài ấy từ trước tới nay luôn làm việc thiện, cứu giúp dân nghèo.”“Đúng đó.
Lần trước lũ lên, nhà ta bị mất mấy con trâu bò, cứ nghĩ không qua khỏi nhưng nhờ có Mạc thương chủ mà ta mới có chút vốn tiếp tục làm ăn.”“Đâu chỉ dừng lại ở đó.
Ta nghe nói, lần trước đế đô Nhung Quốc có bệnh dịch, ngài ấy đã đích thân mang thảo dược tới đó đấy.”“A.
Cái đó là do Hoàng Dược Cốc đặt mua mà?”“Thì sao chứ? Vẫn là ngài ấy đích thân dẫn đoàn.
Mà lại, nghe nói lúc đó còn xảy ra tai nạn gì đó khiến rất nhiều thương đoàn đều không qua khỏi, ngay cả Hoàng Dược Cốc cũng bị tổn thất mấy vị đệ tử.”“Cái gì? Nghiêm trọng đến thế ư? Nhưng mà tại sao bây giờ ngài ấy lại bị bắt đi?”“Phải đó.
Mau nói cho ta biết, là kẻ khốn kiếp nào dám bắt ngài ấy đi.
Ta rủ năm trăm huynh đệ đến đốt nhà hắn.”Trước phản ứng quá khích của mọi người, nam tử kia chỉ cười khẽ bày ra gương mặt đầy thách thức: “Các ngươi nói hay lắm, đợi khi ta nói tên người bắt ông ta đi xem các ngươi có còn dám mạnh mồm nữa hay không.”Nhìn vẻ mặt tò mò của bọn họ, nam tử đành hài lòng cúi người xuống, giọng trầm thấp: “Là Mạc gia đấy.”“Cái gì? Mạc gia không phải là xuất thân của Mạc thương chủ hay sao?”“Nói nửa ngày, hóa ra là ngài ấy hồi gia.
Làm ta lãng phí bao nhiêu thời gian.”“Ta còn con nhỏ chờ bú ở nhà, tạm biệt.”“Mẹ nó.
Con nhỏ chờ bú thì liên quan gì tới tên nam nhân như ngươi.
Ở lại đây nghe cho rõ ràng mọi chuyện này.”Nam tử kia tức giận chửi ầm lên sau đó giải thích: “Theo như ta biết ấy, lần đại thọ cách đây không lâu, Mạc gia có cử người tới tìm Mạc thương chủ, thế nhưng ông ta không đồng ý, đã vậy còn giết người giấu xác nữa.”“Sao lại có chuyện thế xảy ra được? Ta không tin đâu.”“Đương nhiên làm gì có ai tin chứ.
Thế nhưng nửa tháng trước, đại trưởng lão của Mạc gia đích thân tới, có Hầu thương chủ làm chứng nên đã bắt Mạc thương chủ về chờ điều tra.”“Làm gì có chuyện vô lý như vậy.
Đáng lý ra ngài ấy nên phản kháng mới đúng.”“Ngươi nghĩ ngài ấy không phản kháng ư? Thế nhưng bọn họ là sao địch nổi cao thủ Mạc gia.
Có rất nhiều hộ vệ liều chết, thương hội Thiên Sinh vì thế mà máu chảy thành sông.”“Ôi thiên địa ơi.
Bọn người Mạc gia ra tay giết người luôn sao?”“Thế mới nói.
Ai mà ngờ người của thế gia lại có thể làm ra những chuyện như vậy chứ.”“Nhưng mà, ta nghe nói trong trận đại chiến chính tà, dường như Mạc gia đã cống hiến rất nhiều.”“Ta cũng có nghe điều này.
Trong suốt cuộc chiến, bọn họ đã đem không ít cao thủ của Vạn Độc Môn và Hắc Viêm Lĩnh vây giết.
Số đệ tử của tà phái chết dưới tay Mạc gia ước chừng vài trăm, so với các thế gia khác chỉ có nhiều chứ không ít.”“Quào.
Đúng là một thế gia ra sức vì chính nghĩa.
Theo ta thấy, chẳng mấy chốc Mạc gia sẽ lớn mạnh rồi đá đít đám tà phái như cách những tông môn chính đạo vẫn thường làm.”“Thế nhưng mà bây giờ họ đang làm cái gì vậy kia chứ?”“Ta cũng không rõ nữa.
Bên trong nhất định là có uẩn khúc gì đó.
Biết đâu Mạc thương chủ thật sự không phải như chúng ta nghĩ thì sao?”“Ta cũng bắt đầu nghi ngờ chuyện này rồi.
Ngay cả Vạn Độc Môn và Hắc Viêm Lĩnh mà Mạc gia còn dũng cảm đứng ra bảo vệ chính nghĩa thì sao có thể âm mưu hãm hại Mạc thương chủ được chứ.”Câu chuyện giữa Mạc Thế Khải và Mạc gia đã trở thành chủ đề nóng trong những ngày vừa qua.
Chẳng biết là ai lan truyền, nhưng một đồn trăm, trăm đồn vạn.
Chuyện thời sự bây giờ không ai là không biết.Có người tới nghe chỉ để hóng chuyện, cũng có người phớt lờ đi nhưng nhìn chung tốc độ lan tràn cực kỳ khủng khiếp.Ở một góc của tửu quán, có một nam tử từ nãy giờ vẫn bình tĩnh uống rượu.
Nhưng khi nghe tới Vạn Độc Môn, hắn lại