Nhất Uy thấy không còn cách nào khác ngoài cách mà Trúc Chi đang nói.
Họ sẽ phải thân chinh đến bệnh viện một chuyến trong đêm nay.Trước mắt, Trúc Chi phải đi cứu cô thủ thư đang nằm trong bệnh viện kia.
Cô thay một bộ đồ dễ dàng di chuyển, cột tóc thật chắc chắn, cô gọi Thượng Nguyệt xem thử nó có xuất hiện không và đương nhiên nó nằm gọn trong lòng bàn tay của cô (cô còn nhận ra nỗi vui mừng của nó nhảy nhót trong tay mình).Trúc Chi đang đợi Nhất Uy xuất hiện.
Cô đi đi lại lại trước cổng nhà, cũng cảm nhận có ánh mắt đang theo dõi mình từ trên cao.
Người mẹ của cô vẫn còn đang ngóng cổ qua cửa sổ canh chừng cô.
Bà thật muốn đi theo cô đến cùng.Nhất Uy cuối cùng không khiến Trúc Chi thất vọng.
Cậu đã xuất hiện từ trong con hẻm tối.
Nhờ ánh đèn chớp tắt mà cô có thể nhìn ra đó là Nhất Uy.
Cậu đang đạp xe như xé gió tiến về chổ cô đang đứng.
Cậu mỉm cười với cô một cái.“Đợi có lâu không?”Trúc Chi lắc đầu tỏ ý không lâu.
Hai người đã lâu rồi mới lại cùng nhau chiến đấu với đám quái vật.
Cô có nhờ Nhất Uy đi điều tra một chút về cô thủ thư trước khi tới đó giúp đỡ, nhất là đứa bé kia có còn lãng vãng trong bệnh viện hay không.
Cô không thể rời nhà một cách tự do được.
Ít ra chú Nhất Đằng không khư khư giữ Nhất Uy trong nhà hoài.Nhất Uy vừa gặp đã tường thuật lại:“Cô thủ thư bị gãy chân, hiện đang băng bó vết thương.
Phần đầu không bị chấn thương nặng, nhưng vẫn hôn mê một cách kỳ lạ.
Bác sĩ nói đáng lý cô thủ thư không bị hôn mê gì hết.
Chuyện này có vẻ kì lạ, đúng không? Đứa bé vẫn đứng bên cạnh mẹ nó.”Trúc Chi hơi lo:“Trong điềm báo không thấy xuất hiện đứa bé.
Hoặc điềm báo chỉ cho thấy trước cái chết của con người mà thôi.”Nhất Uy và Trúc Chi vừa đến bệnh viện, người đầu tiên họ chạm mặt là Tuấn Tú.
Cô lâu rồi không gặp anh, khuôn mặt hốc hác thấy sợ.
Chắc anh đang thực tập ở bệnh viện này.
Anh đi ngang qua người cô như hai người xa lạ.
Cô đứng nhìn anh mất hút ra ngoài đường mới thôi.Trúc Chi lặng lẽ lau nước mắt.
Nhất Uy thấy tất cả.
Cậu biết tình cảm mà Trúc Chi dành cho anh mình lớn thế nào.
Dù chỉ làm em gái của Tuấn Tú không lâu, nhưng thứ tình cảm kia rất mạnh.
Mà Tuấn Tú lại vừa mất Ngân Chi, chẳng còn ai ở bên cạnh anh an ủi và chăm sóc.
Cơ thể kia làm sao chịu nỗi.Nhất Uy biết tâm trạng của Trúc Chi.
Hai người cần đặt tính mạng của cô thủ thư lên hàng đầu.
Việc gặp lại Tuấn Tú họ sẽ tìm cơ hội sau.
Hai người thấy thầy Hóa vừa đi ra khỏi phòng bệnh của cô thủ thư.
Nhất Uy thuyết minh:“Hiếu Minh vẫn còn nằm viện.
Thầy Hóa rất lo, nếu nó không tỉnh lại, thầy ấy sẽ đưa nó ra nước ngoài điều trị bệnh.”“Xong chuyện cô thủ thư, chúng ta đến thăm Minh đi.”Nhất Uy kéo tay Trúc Chi về phía phòng bệnh của cô thủ thư.
Hai người lại nghe được hơi thở của ai đó phả ra từ trên đỉnh đầu.Trúc Chi và Nhất Uy theo phản xạ ngước lên nhìn gã kia.
Gã đó cũng ngạc nhiên y như Trúc Chi và Nhất Uy.
Một tên lùn, tai to như tai voi, và trên tay gã cầm một cái gì như một cây rìu bằng sắt.Ba cặp mắt nhìn nhau.
Ai cũng không ngờ gặp được đối phương trong hoàn cảnh này.
Thợ săn của Quỷ không ngờ xuất hiện hai con người nữa.
Mà họ lại không phải những người vừa mất đi người thân.
Gã mặc kệ, dù sao gã cũng cần giết thêm 9 mạng nữa.
Nếu đã tự dẫn xác đến đây, gã sẽ giết hết cả ba người.Thợ săn đáp xuống đất và bắt đầu múa rìu trước mặt hai người Nhất Uy và Trúc Chi.
Nhưng điều mà gã không ngờ chính là hai người này hầu như thấy được gã, lại còn có vẻ muốn đánh nhau với gã.
Gã thấy tên con trai lôi chiếc thắt lưng ra thành một thanh kiếm dài, còn đứa con gái lượm đâu một cái cung tên màu bạc.Thợ săn biết hai kẻ này không phải hạng tầm thường.
Nên gã bắt đầu chuyển sang đối tượng là họ thay vì cô thủ thư như lúc đầu.
Đứa bé ma nhìn thấy Trúc Chi và Nhất Uy xuất hiện trong căn phòng liền mừng rỡ ôm lấy cơ thể mẹ nó bảo vệ đến cùng.Thợ săn múa rìu rất nhanh, động tác quả nhiên kinh hồn.
Nhất Uy chặn được hết những đường kiếm của gã.
Gã có một chút hoảng hốt:“Tụi mày rút cuộc là ai?”Trúc Chi cười cười:“Thợ săn Quỷ mà lại đi giết con người vô tội.
Ngươi nên nhận thấy cái chết đang từ từ đến với mình đi.”Nói xong, Trúc Chi bay vào cùng Nhất Uy đánh với tên thợ săn.
Gã có chút mơ màng, nửa không hiểu chuyện gì, nửa lại ngạc nhiên vì cô bé này biết rõ mình đến thế.Tên thợ săn đánh ngang với hai người.
Ấy là gã chưa thấy bộ dáng biến đổi của Trúc Chi, nếu không phải vì thần lực của cô đã bị phong ấn, cô đã cho thợ săn quỷ biết tay.Nói mới nhớ, Trúc Chi cũng là một thần tiên lại còn có nửa dòng máu Quỷ vương.
Rất có thể cô tạo ra được lửa địa ngục nếu biết được câu thần chú.Trúc Chi ngừng lại, cô rút Thượng Nguyệt từ trong không khí, kéo ba mũi tên nhắm bắn ngay trái tim của thợ săn.
Gã đang bận đánh nhau với Nhất Uy nên không né kịp mấy mũi tên mà cô bắn ra.
Ba mũi tên xuyên tim của gã, khiến lưng gã đập mạnh vào cửa sổ, và rơi thẳng xuống đất.Trúc Chi và Nhất Uy nhìn xuống, thấy gã biến mất vào đêm đen.
Gã đã bị thương, cô và Nhất Uy nhất trí rằng gã sẽ không cách nào giết người vào đêm hôm nay nữa.
Ít nhất là cho tới khi gã lành vết thương.Trúc Chi và Nhất Uy tạm chia tay đứa bé ma rồi chạy ù ra ngoài.
Nhất Uy không hiểu hỏi Trúc Chi trên đường:“Em không hiểu, thanh kiếm của Quỷ là thứ hấp dẫn đám sinh vật này về nhân gian.
Vậy thì nó đã bị hủy sao những sinh vật bóng đêm vẫn nhỡn nhơ và hãm hại con người được? Em tưởng nó bị hủy thì những sinh vật này biến mất theo chứ?”Trúc Chi suy đoán:“Thanh kiếm ấy vẫn chưa bị phá hủy, tàn tro của nó vẫn còn.
Huyết Yêu đã phong ấn nó lại, hy vọng nó sẽ không tìm cách chạy ra ngoài như lần trước.
Còn những sinh vật bóng đêm này, chị nghĩ nó đã bị dẫn dụ ra chứ sự sống không phụ thuộc vào quỷ khí của thanh kiếm.”Trúc Chi nói xong, cùng Nhất Uy đi vào bên trong phòng bệnh.
Đứa bé ma vẫn còn nằm vật vờ trên người mẹ nó.
Cô lặng lẽ đến bên cạnh nó, ngồi xuống, cố trấn an nó rằng mọi chuyện đã ổn.Đứa bé gặp Trúc Chi và Nhất Uy trở lại, khuôn mặt cố nở một nụ cười.
Nhưng vì nó đang khóc nên khiến khuôn mặt trở nên méo mó.
Nó bắt đầu khóc:“Mấy ngày qua người xấu đó cứ quanh quẫn bên mẹ em.
Em