Trúc Chi và Nhất Uy đứng cạnh nhau, sát khí liền tự động nhân đôi.
Nhất là con mắt trái màu xám của Nhất Uy, sắc lạnh nhìn về phía thợ săn quỷ khiến ả có đôi chút rùng mình.
Ả từng bắt gặp ánh mắt như thế trước đây chưa.
Nói trắng ra là ả không nhớ rõ khi nào, nhưng có một lần ả suýt nữa từng bị giết bởi một người cũng cầm kiếm như thế, đôi mắt lạnh tanh như thế, và hắn có bộ tóc màu đỏ đặc trưng.
Cái tên của hắn vẫn khiến ả rùng mình khi nhớ lại.Trúc Chi bắt đầu trước:“Thợ săn quỷ chỉ còn hai tên các ngươi.
Nếu ta mà là các ngươi, ta hẳn sẽ sống một cuộc sống nhàn hạ, bí mật và không thò bất cứ ngón chân nào ra ngoài.
Nhưng dĩ nhiên, các ngươi không phải là ta.
Ngươi cho rằng tất cả sinh vật không bị ràng buộc nhau và không được xen vào chuyện của nhau, nên ngươi lộng hành giết người làm thú vui nhỉ?”Trúc Chi cúi đầu nắm lấy một mớ tóc lỏm chỏm trên đầu của tên thợ săn, nói tiếp (giọng nói có một nửa mỉa mai, một nửa tức giận):“Phải làm sao đây? Từ bây giờ, có hai người gác đêm xuất hiện bên cạnh các ngươi là ta và cậu ấy.
Và tụi này muốn xen vào chuyện mà các ngươi đang làm.
Đáng lý các ngươi không nên dùng sinh mạng con người ra làm trò tiêu khiển chứ.”Trúc Chi nhướng mày về phía Nhất Uy, cậu ấy gật đầu phụ họa và tỏ ra thích thú với biệt hiệu “Người gác đêm” mà Trúc Chi vừa nói.
Cậu nghe cô nói tiếp, giọng nói chẳng mấy vui vẻ lắm:“Ta không muốn tha mạng cho ai trong hai người.
Vì tất cả những gì các ngươi làm, vì tất cả những mạng người bị các ngươi cướp lấy.
Hai người không có quyền tước đi mạng sống của con người.
Ta sẽ là người thực hiện phán xét đối với hai ngươi.”Ả thợ săn đằng hắng rõ to, ả cướp lời Trúc Chi:“Rồi mày tưởng mày là ai mà thực hiện ba cái đồ như phán xét tụi tao? Thẩm phán trong phiên tòa nào đấy ư?”Trúc Chi lắc đâu, cô ghé sát vào tai ả thợ săn nói rất nhỏ, nửa thật nửa đùa:“Ta là tiểu ma vương.
Các ngươi nằm dưới sự kiểm soát của bổn nữ vương.”Ả thợ săn trừng mắt nhìn Trúc Chi.
Hiển nhiên, ả không tin ba cái mớ mà cô nói lúc nảy.
Ả không muốn tiếp tục đôi co với cô nữa mà bay vào đánh nhau một sống một chết với cô.
Ả không để ý rằng Nhất Uy đang ở phía bên kia cầm thanh kiếm kề cổ người chồng của mình.Ả thợ săn và Trúc Chi lao vào nhau.
Trúc Chi như thường lệ cầm một mũi tên màu bạc làm vũ khí, còn ả thợ săn cầm rìu múa máy trước mặt cô.Nhất Uy vừa quan sát vừa hồi tưởng một chút chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Tên thợ săn vẫn còn ú ớ đầy tang thương phía dưới mũi kiếm của Nhất Uy.
Và cậu không thèm để tâm đến hắn, tâm trí của cậu đang trôi về thời gian từ lúc nhận được bức thư kia.Trúc Chi sau khi nhận được thư đã lập tức liên lạc với Nhất Uy.
Cậu nhanh chóng đến nhà cô bàn bạc đối sách.
Ả thợ săn cho họ đến nửa đêm, có nghĩa họ có cả ngày chuẩn bị.
Hai người đã lục tung cuốn bí kíp đã mượn của Hải Phong trước đó, nhưng chẳng phát hiện câu triệu hồi lửa thần ở đâu cả.Nhất Uy chỉ phát hiện một điểm kì lạ của cuốn sách:“Chị nhìn nè, có câu triệu hồi thanh kiếm của Quỷ và Quỷ vương.”Trúc Chi giật mạnh cuốn sách trong tay Nhất Uy đọc to:“Chỉ ai sở hữu Hắc Ma mới trở thành Quỷ vương, người nắm mọi quyền sinh sát trong tay, người có quyền hạn ngang tầm với Diêm vương, là vua của mọi sinh vật tà ác bậc nhất.
Nhưng vẫn có thể sở hữu hai thứ này cùng một lúc bằng một câu thần chú triệu hồi, người thực hiện lệnh triệu hồi sẽ là chủ nhân của Quỷ vương và thanh kiếm Hắc Ma.”Nhất Uy lo lắng:“Nguyên Sâm có biết câu thần chú này hay không?”“Có vẻ không.
Nếu có hẳn là lão đã thực hiện nó từ đời nào rồi.”Nhất Uy đăm chiêu nói:“Để thực hiện lệnh triệu hồi cần rất nhiều thứ.
Mà cái nào cũng phạm tội ác tày đình.
Em hy vọng lão không biết thật.”“Chúng ta sẽ ngửi được nếu lão biết câu triệu hồi này.
Tốt nhất, chúng ta nên giấu trang này đi.”Nhất Uy một tay chống cầm, tay còn lại chỉ chỉ vào cuốn sách và nói:“Cuốn sách này chứa những điều còn kinh khủng hơn cả cuốn sinh vật bóng đêm nữa.
Bên trong chỉ cách tạo ra tội ác chứ không đơn giản cung cấp thông tin của những sinh vật hắc ám như của bác bảo vệ.”Trúc Chi khịt mũi đáp:“Chúng ta không có chuyên gia về lĩnh vực này.
Như em thấy đấy, chuyên gia của chúng ta muốn bỏ mặc chúng ta và không muốn chúng ta tham gia cuộc chiến.”“Ta chưa bao giờ muốn bỏ mặc hai người.”, giọng nói này khiến Nhất Uy và Trúc Chi giật mình, Nhất Uy đánh rơi cuốn sách gốc xuống đất, còn Trúc Chi thì há hốc mồm nhìn Huyết Yêu đang thả mình ngồi xuống giường của cô.Huyết Yêu cầm cuốn sách lên chăm chú nhìn, không để ý rằng hai đứa trẻ đang đứng như tượng đá, khuôn mặt vẫn chưa hết bàng hoàng khi hắn tự dưng xuất hiện tại nơi này.Huyết Yêu cau mày một chút, hắn đóng cuốn sách, nhét vào bên trong óng tay áo của mình trước khi hai người kia kịp phản ứng gì thêm.
Hắn vỗ tay gọi hồn hai người kia trở lại.Huyết Yêu nói một cách thản nhiên:“Tiểu Bạch đã nói với ta vài chuyện li kì của hai người.
Rằng Trúc Chi vừa nhận được một bức thư đe dọa từ ai đó, nghe như một ả thợ săn quỷ.”Trúc Chi hoàn hồn, cơn tức giận trào lên từ dạ dày.
Cô rất muốn bay vào đánh cho hắn một trận tơi bời và nhừ tử.
Dĩ nhiên trong đầu cô đang hình dung mình cằm một cây roi sắt quật tới tấp vào lưng hắn cho bỏ ghét.
Rồi đột nhiên cô lại nhớ nụ hôn giữa hai người, đôi gò má bất giác đỏ như trái cà chua; trái tim xao xuyến không cách nào kiềm lại được.
Cô chỉ còn cách cắn môi, nhìn hắn đầy tức tối.Nhất Uy nuốt nước miếng nói:“Làm sao thầy biết?”, Nhất Uy lắc đầu một hồi rồi nói tiếp, “À không.
Làm sao Tiểu Bạch biết tụi em nhận được bức thư kia?”Huyết Yêu cười nói:“Trong lúc hai người không để ý, nó đã thấy được bức thư ấy.
Nó đã tức tốc báo lại cho ta biết.”Trúc Chi khoanh tay, liếc mắt về phía Huyết Yêu chì chiết:“Tại sao anh trở nên quan tâm tụi này hả?”Huyết Yêu tiện tay cầm ly nước trên bàn, rót vào hai ly mà Nhất Uy và Trúc Chi đang chuẩn bị uống một thứ dung dịch màu xanh lơ.
Hắn nói nhẹ bâng:“Vì hai người đã nhớ lại vài chuyện quá khứ.
Dĩ nhiên ta phải tìm gặp hai người, có vài chuyện quan trọng khác cần bàn bạc.”Trúc Chi nhìn hai ly nước mà Huyết Yêu đang đẩy về phía hai người, cô tỏ thái độ chán ghét:“Anh lại