Trúc Chi và Nhất Uy đi xuống dưới đất gặp Hải Phong bên dưới.
Cậu nhìn thấy ngọn lửa cháy lớn từ phía trên lầu, rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Trúc Chi nở một nụ cười thật tươi cho Hải Phong rồi giải thích:“Chúng đã bị lửa thiêu rụi rồi.”Hải Phong vẫn chưa thôi nhìn về phía căn nhà hoang đổ nát kia, cậu nghi ngờ:“Nếu lửa địa ngục mới giết được chúng thì hai người đào đâu ra lửa địa ngục?”“Nhờ cuốn sách của ông hết.”, Trúc Chi đẩy Hải Phong về phía trước, vừa đi vừa nói, “Chỉ cần dùng một ngọn lửa bình thường pha chút máu trinh nữ là có lửa địa ngục rồi.”Trúc Chi nối dối cho qua chuyện.
Cô không thể tiết lộ người cho họ lửa địa ngục là Huyết Yyê cho.
Dù đã xem cậu ấy là bạn, cô cũng không muốn tiết lộ về Huyết Yêu cho cậu ấy biết.Hải Phong bán tín bán nghi nhưng không hỏi cô về chuyện đó nữa.
Quan trọng cậu đã được an toàn và đám thợ săn đã bị giết chết.“Người gác đêm mà hai người nói có cần thêm người không?”Trúc Chi cười tít mắt:“Nếu ông muốn tham gia thì tui chịu hai tay hai chân.”Hải Phong vui mừng chạy theo Nhất Uy và Trúc Chi về nhà.
Trong đầu hiện ra nhiều viễn cảnh cùng nhau chiến đấu với kẻ ác cùng với Nhất Uy và Trúc Chi.
Lâu rồi cậu mới nở một nụ cười hiếm hoi.
Trúc Chi và Nhất Uy không biết rằng, hai người đã đem lại chút ấm áp mà Hải Phong vẫn luôn muốn có suốt một tháng qua.Trúc Chi giáp mặt Huyết Yêu ngay trong nhà mình.
Hắn đang đợi cô báo cáo tình hình.
Cô tiến tới gần chổ hắn, Tiểu Bạch đang đứng một bên rót hai ly nước.“Người phụ nữ này đâu rồi? Người mẹ của Trúc Chi này ấy?”“Bà ấy đã chết rồi.
Sự tình rất dài, ta sẽ từ từ kể cho cô nghe sau.”“Anh đợi tôi về đây chắc muốn nghe chuyện của vợ chồng thợ săn?”“Không.”, Huyết Yêu nói tiếp, “Ta đợi cô muốn bàn chuyện khác quan trọng.
Nhưng ta cũng muốn biết cô đã giải quyết hai người họ ra sao.”Trúc Chi đưa hai viên đạn ma thuật cho Huyết Yêu.
Cô vẫn không thể lấy đầu của tên đó, dù gã là một tên đáng chết gấp mười lần.“Tôi chưa giết ai cả, tôi đang không biết sẽ ăn nói với Mai thế nào đây.”Huyết Yêu cầm lấy hai viên đạn, hắn gọi hai tên thợ săn ra ngoài.
Chúng có vẻ hoảng hốt khi thấy mình vẫn còn sống mà đứng trước mặt Huyết Yêu.Huyết Yêu lạnh lùng nói với hai người;“Ta sẽ đưa các ngươi đến nơi cần đến.
Trước hết, ta sẽ cho hai ngươi đối mặt với những người mà hai ngươi đã giết chết.
Hình phạt của các ngươi, ta giao toàn quyền cho họ.
Không có ý kiến gì chứ?”Rõ ràng Huyết Yêu đang nhìn hai vợ chồng họ bằng ánh mắt: Đố các ngươi dám có ý kiến khác.
Trúc Chi bật cười ha hả.
Cô quay sang hai vợ chồng thợ săn nói rất nghiêm túc:“Hai người không cần xin lỗi tụi này.
Người mà hai người cần họ tha thứ là những nạn nhân kìa.
Lúc họ đang đau khổ vì vừa mất người thân, lại bị giết chết một cách dã man.
Họ vẫn còn nhiều điều hối tiếc, ước mơ chưa thực hiện được đã phải chết.
Hãy thành tâm xin họ tha thứ đi, không phải vì các ngươi sẽ tiếp tục được sống, mà còn vì tâm hồn các ngươi được thanh thản và bình yên.”Trúc Chi đặt tay lên vai ả thợ săn nói tiếp:“Có thể hai người không biết một chuyện, con người tụi này có một quan niệm: Khi người vợ mang thai, những người trong gia đình không được sát sinh, bằng không đứa con sinh ra sẽ lãnh hậu quả.
Luật nhân quả không chừa một ai.”Người vợ nước mắt lưng tròng, khóc vật vã trong tay người chồng.
Trúc Chi nói những lời chạm vào đáy lòng của họ.
Không ai tin rằng họ sẽ quay đầu, nhưng cô bé trước mặt lại nói những lời khiến tâm hồn của họ thật sự như được gột sạch.
Ả rất biết ơn vì cô tha mạng cho gia đình ả.
Lời cảm ơn không cách nào nói ra miệng, chỉ biết hướng ánh nhìn đầy cảm kích về phía cô.Huyết Yêu thu họ vào đạn ma thuật một lần nữa.
Hắn luôn không thích nhìn thấy cảnh chia ly đầy nước mắt.Huyết Yêu ra hiệu cho Tiểu Bạch lánh sang một bên, để hai người họ lại với nhau.
Không khí giữa hai người bắt đầu mất tự nhiên.
Đã ngần ấy thời gian cô và hắn không ở riêng với nhau, nhất là sau khi nụ hôn ngọt ngào của hai người từ khi ấy.Trúc Chi cắn môi, cô bình tĩnh, giữ cho nhịp đập trái tim của mình không loạn lắm.
Hắn có thể cảm nhận được chút bối rối của cô, và cô không thích điều đó chút nào.
Cô còn nhớ lúc ấy, hắn còn không thèm trả lời cô khi cô hỏi có thích cô không.Cuối cùng, Huyết Yêu là người lên tiếng trước và Trúc Chi phải thú nhận rằng cô rất ghét cái vẻ, cái vẻ điềm tĩnh như chưa từng có nụ hôn nào giữa hai người, trên mặt của hắn:“Cô thử gọi Hắc Ma một lần nữa.”“Tôi đã thử khi ở cùng Nhất Uy rồi.”, Trúc Chi chỉ lên sợi dây chuyền trên cổ nói tiếp, “Anh phong ấn linh lực của tôi khiến quỷ khí không điều khiển được thanh kiếm.”Huyết Yêu vòng tay qua cổ của Trúc Chi, hắn tháo sợi dây chuyền ra cổ cô.
Đầu ngón tay của hắn khẽ chạm vào gáy của cô.
Cô cứng người đứng bất động, cắn răng chịu đựng sự đụng chạm nhè nhẹ của hắn.
Cô đang cố không tỏ ra mình đang thích thú.“Cô có cần đi kiểm tra sức khỏe hay không? Vì ta nghe trái tim của cô đang đập vô cùng loạn.”Trúc Chi đá vào bàn chân của Huyết Yêu một cái rõ là đau.
Còn hắn thì hiển nhiên không hiểu vì sao cô hành động như vậy.
Cô quên rằng hắn chưa từng trải qua cảm giác thích một người, chưa từng vì ai mà loạn nhịp trái tim.
Nhờ nghĩ như vậy, cô bắt đầu bỏ qua cho cái tính tọc mạch của hắn, cô tưởng rằng hắn đang mỉa mai trái tim yếu đuối của cô.Huyết Yêu thay vào sợi dây chuyền một cái mặt khác, chứa bốn giọt máu vô cùng rõ ràng.
Cô đoán đây chính xác là cái mà cô đang cần, một thứ có thể kiềm hãm mùi quỷ lẫn thần khí của cô, lại còn giúp cô vẫn sử dụng tốt năng lực của tiểu ma vương.Trúc Chi nói:“Bốn giọt máu của Kỳ Lân, Phụng hoàng, Rồng và Kim quy.”“Thông minh lắm.
Ta nhận ra mấy cuốn sách của ta biến mất một cách kì quặc.
Hóa ra là cô trộm nó.”Lúc này, Huyết Yêu muốn Trúc Chi gọi Hắc Ma thêm một lần nữa.
Cô gật đầu bắt đầu gọi to, dĩ nhiên đã dồn một chút Vọng Âm vào bên trong giọng nói:“Hắc Ma.”Có cái gì đó đang xé gió bay đến chổ Trúc Chi.
Và khi cô và Huyết Yêu nhận ra thứ đó là gì, cả hai đứng bất động toàn thân.
Thanh Hắc Ma bay thẳng vào trong tay của Trúc Chi, nó nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của cô.
Nó nguyên vẹn và không sứt mẻ một chút nào cả, viên hắc ngọn chiếu sáng trong tay của cô.Huyết Yêu suy tư:“Đúng như ta suy đoán.
Thanh kiếm đã bị ai đó triệu hồi.
Cuốn sách mà cô đưa cho ta trước đó có cách triệu hồi thanh kiếm và Quỷ vương.
Muốn triệu hồi hai thứ này, không đơn giản ở một câu thần chú, nó phải phạm những tội ác tày đình.
Xem ra, thanh kiếm vẫn chưa thuộc hẳn về tên đó.
Hoặc hắn chưa hoàn