Thiên Thanh hoàn toàn tin tưởng Trúc Chi có thể làm tốt.
Anh tuyệt đối không nghi ngờ năng lực làm việc của cô.
Từ vụ án của Mai, cô đã có những suy luận đi vào lòng người.
Cô giúp anh cứu được tính mạng của Mẫn và bắt được hung thủ.
Lần này cũng vậy, anh hy vọng họ một lần nữa khám phá những bí mật tăm tối của vụ án giết chết Kim Liên và đưa hung thủ ra chịu tội trước pháp luật.Có một câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng của Thiên Thanh từ tối qua.
Không chỉ mỗi Thanh Lâm tò mò, ngay cả anh cũng có một chút khó hiểu chờ Trúc Chi giải đáp.
Anh không chần chờ mà hỏi ngay, trước khi tạm biệt cô và Nhất Uy:“Vậy em thật sự muốn tìm hiểu theo kiểu nam nữ với Nam Phương ư?”Trúc Chi bật cười, cứ như vừa nghe được một câu truyện cười vô cùng hay ho nào đấy.
Cô quẹt nước mắt nói với Thiên Thanh:“Cuối tuần em có hẹn với Nam Phương ra ngoài chơi một chuyến.”Thiên Thanh càng cảm thấy mơ hồ hơn, câu trả lời như vậy rút cuộc có phải là đang hẹn hò hay không đây.“Em sẽ không hẹn hò với nghi phạm, anh yên tâm đi.”Thiên Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Anh tin Trúc Chi biết mình đang làm gì, anh sẽ không đào sâu vào chuyện riêng của cô nữa.
Chuyện tiếp cận Nam Phương, hẳn là cô có mục đích nào đó liên quan đến vụ án.
Anh chào tạm biệt cả hai rồi trở lại vào bên trong văn phòng.Lúc này, tiếng điện thoại của anh cũng đồng thời vang lên.
Người gọi tới là Thanh Lâm.
Nó muốn biết hai người bạn đã thu thập được tin gì từ Thiên Thanh.
Anh lập tức cho Thanh Lâm một trận vì cái tội giận hờn vu vơ của nó.
Một người không kiểm soát được cảm xúc sao có thể trở thành một cảnh sát tốt như mơ ước của nó.Trúc Chi trở về nhà, vẫn chưa thể đến bệnh viện ngay, cô muốn đợi buổi chiều tối nay.
Cô phải chuẩn bị thật kỹ càng mới đến đó được.
Tiểu Bạch lúc nào cũng ngồi chờ Trúc Chi về nhà.
Nó đang lo vì hôm nay cô về trễ hơn mọi ngày.
Vừa thấy Trúc Chi và Nhất Uy, nó đã nhảy cẫng lên vui sướng.“Anh Tú đang đợi chị nảy giờ.”Tiểu Bạch chỉ vào bên trong nhà bếp.
Trúc Chi mừng rõ thò đầu vào bên trong xem thử.
Đóng là Tuấn Tú đang đứng bên trong và nấu ăn.
Mùi thức ăn hòa lẫn vào không khí, bay vào mũi của cô, khiến cô khó lòng mà cưỡng lại cái bụng đang réo lên vì thèm thuồng (Trúc Chi và Nhất Uy đã ăn trưa tại văn phòng).Trúc Chi chạy vào bên trong reo mừng:“Anh tới lâu chưa?”“Đã một tiếng đồng hồ.”, Tuấn Tú mỉm cười một cái, rồi ra hiệu cho Nhất Uy và Tiểu Bạch vào phụ dọn đồ ăn ra.Nhất Uy đã lâu rồi không thử mùi vị đồ ăn mà Tuấn Tú hay lăm, cậu cũng phấn khích như Trúc Chi, muốn nhanh nhanh lắp đầy cái bụng, dù cậu vẫn chưa thấy đói.Mọi người vừa ngồi vào bàn, Huyết Yêu cũng vừa hay về tới.
Tiểu Bạch đã nhắn cho hắn về sự có mặt của Tuấn Tú và bửa cơm gia đình mà hắn đã rất nhớ nhung.
Hắn không mong gì hơn khi một lần nữa cùng mọi người ăn một bửa cơm thân mật.Vô Ảnh cũng xuất hiện bên trong nhà của Trúc Chi, theo sau Huyết Yêu.
Anh nháy mắt coi như thay lời chào hỏi đến mọi ngươi, không quên giả điệu bộ nhúng nhảy theo một điệu nhạc nào đó.
Anh kéo Trúc Chi ôm một cái thâm tình.
Anh nói với Trúc Chi:“Lâu rồi mới gặp.
Hôm trong bệnh viện, chúng ta không có cơ hội nói chuyện nhiều.”Trúc Chi không ngờ được gặp Vô Ảnh sớm như vậy.
Theo như lời của anh đã nhấn mạnh trong bệnh viện rằng:“Anh đang bận vài vụ chưa thể xuất hiện rồi đi học được.
Có một số việc Huyết Yêu giao cho anh giải quyết, trước khi trở lại cuộc sống một thằng nhóc lêu lổng.”Trúc Chi không nghĩ rằng Hiếu Minh là một đứa trẻ lêu lổng như Vô Ảnh đánh giá.
Nhưng cô không cố hỏi vụ việc khiến anh bận rộn là gì.
Dường như Vô Ảnh cũng thầm cảm ơn khi cô không hỏi tới.
Anh ngồi xuống ghế, đập lên vai Tuấn Tú coi như màn chào hỏi, rồi đưa ly nước cho Nhất Uy.Một lần nữa đội quân ngày trước hợp mặt đông đủ, chỉ thiếu vắng Thanh Lâm.
Tự nhiên, cảm giác ấm áp trước đây ùa về khiến Trúc Chi hạnh phúc, suýt nữa không kiềm được nước mắt.Trúc Chi không muốn không khí của họ trở nên ngột ngạt vì cảm xúc của mình.
Cô trở nên vui vẻ hơn.
Cô nói với Tuấn Tú:“Em còn đang tính hỏi anh sao nấu nhiều món như thế.”“Sẵn dịp mọi người tụ hợp luôn cho vui.”, Tuấn Tú đẩy phần cơm của Trúc Chi sang cho cô, anh nói tiếp, “Dạo gần đây có chuyện gì vui không?”Trúc Chi hăm hở kể vụ án của Kim Liên cho Tuấn Tú nghe.
Cô kể hết tất cả mọi chuyện mà cô biết, không bỏ sót chi tiết của Ái My và dự định đến thăm bệnh của mình.Tuấn Tú buông đũa xuống, anh trầm mặt:“Ái My này anh có nghe qua.
Nguyễn Thị Ái My, đã nằm viện năm năm rồi.
Bạn nữ này gây ấn tượng bên khoa thần kinh, bạn của anh đang theo học, nó có kể cho anh về cô ấy.
Nghe đâu, hằng đêm, cô bé đó vẫn la ó bảo rằng mình đã nhìn thấy ma.
Ái My đó còn kêu gào mọi người giúp đỡ nữa.
Nhưng gần đây, cô bé đó đã không còn la làng về con ma đó nữa, mà cứ điên điên khùng khùng trong phòng bệnh, bên khoa thần kinh trong bệnh viện.
Mãi không thấy dấu hiệu hồi phục.”Huyết Yêu nói:“Cô muốn đến đó xem thử có ma cỏ gì không ư?”Trúc Chi gật đầu:“Ái My có thể là nhân chứng duy nhất ra làm chứng về việc tên Nam Phương đó không có chứng cứ ngoại phạm.
Hung khí chắc chắn đã bị tiêu hủy, khả năng tìm được hung khí không khác gì việc mò kim đáy biển.
Việc Ái My đột nhiên phát điên rất kỳ lạ, tui phải đến đó chứng thực mớ được.”Vô Ảnh lo ngại:“Nếu hắn là một tên nguy hiểm như vậy, em việc gì tiếp cận, rồi hẹn hò với hắn làm gì?”Trúc Chi nhe răng cười:“Muốn hắn biết cảm giác bị người mình yêu đâm sau lưng ra sao.”Tuấn Tú lắc đầu, nói đùa:“Em gái của tui bây giờ còn sài chiêu mỹ nhân kế này nữa.
Thằng ấy chắc tới số rồi.”Vô Ảnh vẫn còn lo lắng, Nhất Uy thấy thế liền nói:“Em sẽ âm thầm đi theo họ mà, anh đừng lo.”Vô Ảnh coi bộ đã an tâm phần nào.
Họ đã cùng nhau ăn trưa và trò chuyện vui vẻ thêm một hồi mới chia tay nhau, hẹn một ngày khác lại gặp nhau đông đủ tại nhà Tuấn Tú.
Vì không muốn hàng xóm biết nhiều người đến nhà Trúc Chi, Vô Ảnh cầm tay của Tuấn Tú và biến mất ngay trong nhà.Huyết Yêu nói:“Tối nay, ta sẽ quay lại gặp cô sau.”Trúc Chi gật đầu, nhìn Huyết Yêu biến mất trong tầm mắt.
Chỉ còn lại Nhất Uy và Tiểu Bạch ở bên cạnh.
Lúc này, Trúc Chi mới để ý: Tiểu Bạch không còn là cô nhóc tỳ đáng yêu cao chỉ đến vai của mình như trước, nó cao hơn cả cô một cái đầu (dù đang trong thân thể của chính nó, chứ không phải dáng vẻ người mẹ mà nó đóng giả).
Cô ngạc nhiên hỏi:“Em đã cao lên rồi ư?”“Tính ra số tuổi em còn hơn cả tuổi