Trúc Chi chẳng hề sợ hãi một chút nào, mặc cho những cánh tay kia đang quấn lấy cổ của cô, chúng từ từ siết càng mạnh hơn.
Mặt cô bắt đầu đỏ ngầu, mà cô lại chẳng hề quan tâm, giống như những cánh tay kia đang gãi ngứa cho cô không hơn không kém.
Ngay cả Ái My cũng trừng mắt, ái ngại nhìn cô, không hiểu cô lấy đâu lá gan to đến mức sắp chết đến nơi lại có thể mỉm cười toe toét như thế kia.
Trúc Chi bắt đầu cười vang, lúc này nụ cười của cô giống những cái ho hơn là một nụ cười bình thường.
Nhưng âm thanh phát ra lại khiến đôi tai Ái My trở nên kích động.Ái My la toáng lên:“Đừng hãm hại người vô tội.
Từ lâu, tôi mới là mục tiêu cơ mà.
Đừng giết bạn nữ ấy.”Trúc Chi nghe rõ từng lời của Ái My.
Nghe giọng điệu của Ái My, cô nhận định, chị ấy không giống một kẻ điên điên khùng khùng như trong lời đồn.
Chị ấy biết rõ thứ sinh vật này bám đuôi mình bao lâu nay.
Vậy thì chỉ còn một ý nghĩ khác, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô khiến cô có chút đau lòng thay cho cô gái trước mặt: Ái My giả điên, giả khùng mới sống sót năm năm qua.
Một người phải đắn đo và nghị lực như thế nào mới giả điên giả dại để được sinh tồn.Điều này khiến Trúc Chi nổi khùng.
Cô tức giận, dùng tay kéo một cánh tay của Nô Tử ra khỏi người mình.
Cô không một chút thương tiếc mà quăng nó ra xa.
Cơ thể giống làn khói của nó chạm vào bức tường rơi mạnh xuống đất.Trúc Chi quay sang nhìn nó, mắt đối mắt với thứ sinh vật kia.
Còn nó chưng hửng, vẫn không biết cô là ai lại có thể vừa nhìn thấy nó vừa chạm được vào người nó.Trúc Chi đặt tay lên mu bàn tay của Ái My, vỗ nhè nhẹ mấy cái như trấn an tinh thần của chị ấy.
Cô nói:“Một Nô Tử không thể giết được em đâu.”Ái My định hỏi thân thế của Trúc Chi.
Nhưng Nô Tử hành động nhanh hơn.
Nó một lần nữa bay về phía Trúc Chi, há to miệng, muốn nuốt chửng cô.
Trúc Chi lạnh lùng, hành động rất nhanh, cô lôi khẩu súng trong tay chỉ về phía Nô Tử.Trúc Chi toét miệng cười lớn:“Đừng cố làm hao tổn nguyên khí mà bấy lâu nay ngươi có được, Nô Tử.
Khi ta đang nói nhẹ nhàng thì khôn hồn đừng nhiễu sự.”Lần thứ hai, Nô Tử nghe Trúc Chi gọi đúng tên của mình.
Không thể tin được, một con người bình thường lại biết về Nô Tử.
Ngoài chủ nhân và kẻ bị hại, không một ai nhìn thấy được nó, trừ phi kẻ đó là quỷ cấp cao, thần tiên, hay một kẻ được phái tới từ Âm phủ.
Nó chần chừ không biết nên tiếp tục tấn công cô hay chạy mất dép.Trúc Chi hỏi Ái My:“Chỉ cần nó biến mất, chị sẽ không cần giả điên nữa chứ?”“Nó” trong lời nói của Trúc Chi đang ám chỉ Nô Tử.
Nó kinh hãi nhìn khẩu súng trong tay cô, rồi lại khinh bỉ nghĩ: “Một khẩu súng của con người mà giết được tao ư? Đồ con người ngu muội.”Trúc Chi chẳng đợi Ái My trả lời nữa, cô lập tức bắn một phát súng về phía Nô Tử, khiến nó bị thu vào đạn ma thuật trước sự kinh ngạc của Ái My.Ái My dùng tay bịt miệng mình, ngăn tiếng hét thất thanh.
Trúc Chi chỉ mỉm cười, rồi lại ngồi xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.Ái My vẫn chưa hoàn hồn, vẫn chưa thể tin thứ sinh vật kia bị hạ dẽ dàng như vậy.
Chị ấy rất muốn hỏi Trúc Chi, nhưng lời nói vẫn còn nghẹn ngào chẳng thể nào thốt ra được.Trúc Chi giới thiệu trước, coi như phép lịch sự tối thiểu khi đến thăm một người mình không quen biết:“Em là Trúc Chi, một pháp sư trừ tà.
Thứ mà chị nhìn thấy là một Nô Tử.
Nó làm việc theo chỉ thị của chủ nhân.
Có tên độc ác nào hận chị đến mức phái một Nô Tử đến canh giữ chị hay không?”Ái My cẩn thận đánh giá từng lời nói của Trúc Chi.
Sau khi kết hợp với câu nói đầu tiên từ lúc cô ngồi xuống đây, Ái My trả lời:“Tôi nghĩ là em đã biết, nên mới đến đây gặp tôi.”“Em có nghe vài lời đồn rằng: Chị nhìn thấy ma quỷ.
Em không biết kẻ canh giữ chị là một Nô Tử.
Cũng không ngờ chị lại giả điên giả dại, muốn qua mặt nó.”Trúc Chi cúi xuống nhặt viên đạn nhốt Nô Tử lên săm soi.
Cô cất nó vào trong túi áo khoác.Trúc Chi nói thẳng vào vấn đề:“Nam Phương là kẻ giết chết Ái My.
Nhưng hắn có chứng cớ ngoại phạm đi cùng với chị vào ngày hôm đó.
Không cách nào lôi hắn ra ánh sáng nếu chị không ra mặt làm chứng.”Ái My lắc đầu:“Không có cơ hội chứ không phải chị không muốn đứng ra làm chứng.”Trúc Chi đang đợi Ái My nói tiếp.
Cô không vội vàng thúc giục chị ấy, chị ấy hẳn cũng chờ đợi ngày này trong vô vọng bao năm qua.
Chờ đợi một người đến giải thoát cho mình, chờ đợi có người tin vào những chuyện kỳ lạ xảy đến với chị.
Trúc Chi rất cảm thông cho tâm tình của chị.“Có chắc em sẽ lôi được thằng ấy ra chịu tội không?”, Ái My nói, trong giọng nói của chị Trúc Chi nghe được một chút mong chờ.“Em là người duy nhất giúp được chị trong lúc này.
Đưa tên ấy ra ánh sáng, chị sẽ được tự do, sẽ không cần giả vờ điên dại nữa.
Kể cho em biết tất cả mọi chuyện mà chị biết, nhé?”,Chữ “nhé” của Trúc Chi được kéo dài một cách nhẹ nhàng, khiến Ái My có chút cảm động.
Lần đầu chị khóc trước mặt một người xa lạ sau ngần ấy năm.Ái My không còn tin vào ai được nữa.
Nếu chị không chớp lấy cơ hội hôm nay, chị sẽ không sống một cuộc sống bình thường được nữa.
Ai biết được Nam Phương đó còn phải thứ gì tới hãm hại chị, canh chừng chị lần nữa.
Chị hít một hơi dài, sau đó bắt đầu kể cho Trúc Chi nghe, giọng khàn đục, nghe là biết đã lâu chị không giao tiếp với ai cả.Ái My nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Ngoài ký ức đó ra, cô không còn ký ức nào cả, cô phải bám víu vào mảnh ký ức kia mới có thể giúp mình tỉnh táo bao năm qua.Nam Phương và Ái My bắt đầu có mối quan hệ yêu đương trong bí mật.
Giống như cách gã ta với Kim Liên giao ước, chuyện cô và gã là một đôi cũng không được tiết lộ ra ngoài.
Có điều, cô biết gã yêu cả hai người khi tình cờ nghe Hữu Dũng khuyên Kim Liên nên từ bỏ Nam Phương.Ái My biết gã bắt cá hai tay, nhưng cô không thể chia tay gã được.
Tình yêu khiến con người ta mù quáng như vậy đấy.
Dù biết đối phương lừa gạt, vẫn không cách nào chấp nhận sự thật, vẫn muốn đối phương có cơ hội nói rõ ràng.Ái My không phải kiểu con gái nhu nhược, cô đã tìm đến Nam Phương buộc gã phải chọn lựa một trong hai, hoặc là cô hoặc là Kim Liên.Nam Phương hơi sửng sốt khi biết chuyện tình vụng trộm