Huyết Yêu nghi ngờ lời nói của Trúc Chi.
Hắn không yêu ai cả, quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng sẽ không rung động với bất kỳ ai.
Nhưng hắn cũng không thể không đắn đo suy nghĩ về điềm báo này của cô.
Tình yêu là nhược điểm chí mạng của tất cả, kẻ cả thần tiên.
Hắn đã chứng kiến bạn bè, người xung quanh đều chết vì những sợi tơ hồng nghiệt duyên kia rồi.
Hắn không thể không cảnh giác.Người con gái duy nhất mà Huyết Yêu đối xử đặc biệt là Trúc Chi.
Nhìn biểu cảm của cô, hắn đã biết sợi tơ nghiệt duyên của hắn được kết nối với cô.
“Không thể nào.”, Huyết Yêu thầm nghĩ.
Hắn đối xử với cô khác biệt hơn với những người khác, đơn giản chỉ vì phần tình cảm mà cô dành cho hắn.
Chỉ vì nụ hôn khi ấy, hắn cảm thấy có chút áy náy khi hôn đáp trả.
Chỉ vì hắn không muốn một Tố Nga thứ hai xuất hiện, hắn sẽ không từ chối thẳng thừng như cách hắn đã làm với Tố Nga.Huyết Yêu sẽ yêu Trúc Chi ư? Sợi tơ màu đen đã xuất hiện lần nữa, sau ngần ấy thời gian ư? Những kẻ muốn thanh kiếm của Quỷ sẽ phát hiện ra sợi tơ ấy sớm thôi, nếu chúng muốn mạng của Huyết Yêu.
Và chúng sẽ tìm đến cô, dùng cô để giết hắn, hoặc hắn sẽ phải giết cô.Như vậy, Huyết Yêu đã biết phải làm gì.
Tình yêu là thứ không được phép tồn tại bên cạnh hắn.
Hắn an ủi Trúc Chi:“Ta sẽ đến tận nơi đốt đi sợi tơ ấy.”“Sẽ như thế nào nếu sợi nghiệt duyên ấy biến mất? Hai người đó sẽ không biến mất khỏi cuộc đời của nhau chứ?”“Sẽ không.”, Huyết Yêu đáp gọn, “Hai người ấy đơn giản chỉ không còn dành tình cảm cho nhau nữa thôi.”Huyết Yêu nói xong liền rời đi.
Trúc Chi đau lòng nhìn khắp nơi trong phòng.
Huyết Yêu quyết định dứt khoác như thế, đáng lý cô phải vui mới phải, nhưng sao cô lại có chút không cam lòng.
Tại sao duyên phận giữa cô và hắn lại phải là kẻ này bắt buộc phải giết kẻ kia.
Tại sao mối nhân duyên của họ lại trớ trêu như vậy.Lòng cô chợt dâng lên một nỗi niềm đau đến xé nát tim gan.
Cô cắn môi ngăn bật ra tiếng nức nở, nhưng cô không làm được.
Dù cô đã cắn môi đến chảy máu, cô vẫn không thể ngừng bật khóc.Nhất Uy, Vô Ảnh và Tiểu Bạch vội vã chạy vào phòng.
Họ trông thấy cô đang khóc nức nở, họ hiểu lầm Huyết Yêu đã từ chối lời đề nghị của cô, quở trách cô nặng đến mức khiến cô khóc thôi.Vô Ảnh ôm lấy cô vào lòng, Trúc Chi thuận tiện ôm lấy anh mà khóc càng to hơn khi nảy.
Vô Ảnh vỗ về tấm lưng của cô, miệng thì nói:“Anh ấy không đồng ý cũng vì muốn tốt cho em.
Đừng quá đau lòng.”Trúc Chi biết họ đang hiểu lầm tình huống liền ngồi dậy, dụi mắt, không khóc nữa.
Cô nói với Tiểu Bạch:“Chúng ta về thôi.”Vô Ảnh không đành lòng để cô một mình về với Tiểu Bạch.
Anh tính đi tiễn cô một đoạn, lại bị cô từ chối thẳng thừng:“Em không sao.
Mai gặp rồi tính tiếp.”Nhất Uy kéo Vô Ảnh lại:“Cứ để chị ấy một mình đi.
Chị ấy không phải người không hiểu chuyện.
Rút cuộc rồi chị ấy cũng nghĩ thông thôi.”“Huyết Yêu đã làm cái gì mà con bé khóc long trời lở đất như vậy?”Nhất Uy lắc đầu không biết.
Cậu không chắc liệu cậu hỏi một trong hai người sẽ có được câu trả lời hay không.
Tuy nhiên, cậu biết chuyện khiến Trúc Chi trở nên như thế không đơn giản chỉ vì Huyết Yêu từ chối lời đề nghị của cô.
Rất có thể đã có chuyện nghiêm trọng liên quan đến tính mạng của ai đó.
Rất có thể cô đã trông thấy điềm báo khác nguy hiểm đến mức Huyết Yêu phải rời đi ngay lập tức.
Cậu sẽ đợi cho đến khi cô sẵn sàng cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu sẽ không ép cô kể đầu đuôi mọi chuyện.Tối hôm ấy, Trúc Chi không ngủ được.
Cô cứ trằn trọc lăn qua lăn lại.
Cho đến khi cô nghe được ngoài cửa có tiếng gọi tên cô rất khẽ.
Giọng nói của Huyết Yêu, cô lập tức ngồi dậy và chạy ra ngoài.Huyết Yêu đứng đó mặt hơi mệt, có lẽ đã di chuyển đến đó rồi về ngay, chưa kịp nghỉ ngơi một chút nào.
Hắn bước vào phòng của cô.
Hắn ngồi xuống, chưa kịp cởi áo khoác ra ngoài đã nói:“Ta đã đốt sợi tơ duyên ấy rồi.
Cô đừng lo nữa.
Sau này, sẽ không có chuyện nam nữ phát sinh.”Trúc Chi và Huyết Yêu chỉ bàn công việc với nhau.
Hai người không gợi lại chuyện dây tơ hồng kia nữa.
Họ chủ yếu tập trung vào lời đề nghị trước đó của Trúc Chi.
Huyết Yêu đã đồng ý với lời đề nghị của cô.
Tuy nhiên, hắn đã đưa ra một yêu cầu nho nhỏ:“Đừng vội vàng lan truyền tin này ra.
Thần lửa vừa được cứu.
Ta sẽ đến gặp người ấy trước đã.”, Huyết Yêu nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, hắn liền quan tâm, “Cô không ngủ được ư?”Trúc Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Huyết Yêu lại đưa cho cô viên đan dược, bắt cô uống trước mặt hắn rồi mới rời đi.Trúc Chi bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ và đặt lưng xuống giường.
Nhưng có một giọng nói vọng ra từ cây trâm mà cô đang cất dưới gối:“Lại là tình yêu.
Chủ nhân của ta đang tự dìm chết bởi tình yêu.
Thằng nhóc Huyết Yêu làm vậy là đúng đấy.”Trúc Chi mỉa mai:“Một thanh kiếm thì biết gì về tình yêu?”“Ờ hớ.”, giọng của Hắc Ma bắt đầu tỏ ra thông thái, “Tuy bổn kiếm không yêu đương, nhưng bổn kiếm đã chứng kiến tất cả.
Ngay cả chủ nhân cũ của ta cũng chỉ vì yêu Thủy Hà công chúa mà suýt bị giết đấy thôi.
Chính ta đã xuyên qua trái tim của nàng ấy.
Quỷ vương đã định kết liễu đời mình, may mà tiểu tử Huyết Yêu ấy ngăn lại kịp.”Trúc Chi thắc mắc:“Ngươi chỉ là kiếm mà gọi Huyết Yêu bằng tiểu tử ư?”“Nói nào ngay, bổn kiếm đích thị lớn tuổi hơn tên ấy rất nhiều đấy.”Trúc Chi không ngờ có ngày mình ngồi tâm sự với một cây trâm nhỏ xíu.
Dù sao nhờ vậy mà cô cảm thấy vơi đi buồn phiền.
Cô lại còn biết Huyết Yêu nhỏ tuổi hơn cả Hắc Ma.
Nói như vậy, Hắc Ma ắt hẳn biết rất nhiều chuyện của Âm giới.
Nói không chừng, nó sẽ là nguồn tri thức quý báo nếu cô biết cách khai thác thông tin.Trúc Chi đột nhiên hỏi Hắc Ma:“Nếu tồn tại lâu như vậy, ngươi chắc có biết về tên nào đấy tên Mạnh Quân chứ?”Hắc Ma không trả lời câu hỏi của Trúc Chi.
Nó im lặng như chưa bao giờ lên tiếng trước.
Cô mệt mỏi không quan tâm đến thái độ trời ơi đất hỡi của nó nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt đầu xuống gối và nhắm tịt mắtTrước khi chìm sâu vào giấc ngủ, Trúc Chi kịp vỗ về cây trâm và nói:“Chưa kịp cảm ơn ngươi về chuyện lần trước.
Ngươi đã đến chổ của ta dưới dạng một cây trâm.
Nếu ngươi không xuất hiện, bổn tiểu vương chắc không thoát được một kiếp nạn.”Hôm sau, Thanh Lâm lại tìm đến Trúc Chi và Nhất Uy một lần nữa.
Lần này nó trưng bộ mặt nghiêm trọng:“Hai người biết tin gì chưa?”Mỗi lần Thanh Lâm hỏi câu này, thể nào cũng mang đến một vụ án mới.
Bởi vì nó là cháu trai cưng của đội trưởng đội hình sự và anh của nó là thám tử tư gần như giỏi nhất thành phố, sau khi vừa giải quyết liên tiếp nhiều vụ án hốc búa.Thanh Lâm bắt đầu nói một hơi:“Hôm qua, xảy ra liên hoàn án.
Ba nạn nhân nữ đều bị giết, và cùng một hình thức giết người, mất gan.
Cảnh sát liệt vụ án này vào vụ án giết người cướp nội tạng.
Nhưng điều