Một vết bạc màu to tướng xuất hiện trong tấm ảnh, nhưng Thiên Thanh và cả Thanh Lâm đều không nhìn thấy.
Điều này chứng tỏ, kẻ gây ra vụ án này không phải con người.
Nhưng thật kỳ lạ ở chổ, vết bạc này sao lại rơi vào tấm ảnh mà người bình thường lại không nhìn thấy được.
Nếu vụ án không phải do con người gây ra, tại sao cô không điềm báo được? Có lẽ, bản thân cô vẫn chưa chạm tới đỉnh cao trong khả năng dự đoán tương lai chăng?Nhất Uy vừa khẽ chạm ngón tay vào lòng bàn tay của Trúc Chi.
Cậu cũng trông thấy vết nhầy nhụa màu bạc ấy.
Cậu lén lút nhét một tấm hình vào túi quần.
Thiên Thanh và Thanh Lâm đang mãi ngắm nghía những tấm ảnh còn lại nên không để ý, chỉ có Trúc Chi mỉm cười như biết ý đồ của Nhất Uy.Thiên Thanh nói tiếp:“Anh đang đợi Nhi gửi cho anh kết quả giám định.”Thanh Lâm chọc ghẹo:“Anh đợi chị Nhi hả? Trước giờ có bao giờ đợi cái gì của chỉ đâu ta?”Thiên Thanh liếc xéo Thanh Lâm.
Trong một chốc, anh muốn bay tới bịt miệng Thanh Lâm lại, cho nó bỏ cái thói trêu ngươi anh.Trúc Chi mỉm cười nói:“Thật là vui khi cuối cùng anh cũng tháo được nút thất trong lòng.
Chị Huyền sẽ vui lắm khi anh buông xuôi đoạn tình 10 năm và sống một cuộc sống mới, vui vẻ hơn.”Nhất Uy thúc cùi chỏ hai lần mới khiến Trúc Chi biết mình đang nói hớ.
Chuyện Ngọc Huyền và Thiên Thanh chỉ có Ngân Chi, Nhất Uy và Thanh Lâm là biết.
Trúc Chi ở trong bệnh viện, làm sao cô biết chuyện này.Thiên Thanh cũng thoáng giật mình.
Trong trí nhớ của mình, anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm của mình cho Trúc Chi nghe cả.
Con bé này biết được cả Ngọc Huyền, không phải là một người đơn giản rồi.
Có thể bỏ nhiều thời gian điều tra cả quá khứ của một người nữa cơ đấy.Nhất Uy chống chế giúp Trúc Chi:“Là em đã kể cho Chi biết chuyện anh với chị Huyền.”Trúc Chi giận không thể tát tới tấp vào hai bên gò má của mình cho tỉnh táo ra.
Sao cô có thể không cẩn trọng trong lời nói như thế.
Cô bắt đầu tìm một cái cớ sao cho hợp lý nhất.
Cô nói:“Và em từng chứng kiến cảnh chị Nhi dùng súng cứu anh một mạng trong bệnh viện.”“Em đã nhìn thấy ư?”“Lúc đó vừa hay em đã tỉnh lại, em đã đi dạo một vòng và nhìn thấy.
Chị ấy mặc dù không biết dùng súng, và tên giết người lại còn đứng trước mặt.
Vậy mà vẫn mạo hiểm dùng súng bắn một phát.
Nếu là em, em đã chạy thoát thân trước rồi.”Thiên Thanh lẩm bẩm:“Đúng vậy.
Nhi nên chạy hơn là ở lại cứu anh.
Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, hẳn là anh sẽ dằn vặt suốt đời.”Thiên Thanh tự nhiên tâm sự:“Nhi ở bên anh như một người bạn đã 10 năm.
Anh vì vẫn còn lưu luyến Ngọc Huyền nên mới không chấp nhận tấm chân tình của cô ấy.
Nhưng cái lúc nguy hiểm cận kề, anh mới biết, trái tim này đã phải hoảng sợ thế nào nếu người bị bắt đi là Nhi.
Như thế có công bằng với tình cảm của Ngọc Huyền không?”Trúc Chi đặt tay lên vai anh, chân thành nói:“Ngọc Huyền nhất định sẽ muốn anh hạnh phúc.
Anh đừng vì vương vấn người đã mất mà làm đau lòng kẻ còn sống.
Chị ấy chắc chắn sẽ chúc phúc cho anh.”“Em nói y chan những gì Ngọc Huyền nói trong mơ.”Thiên Thanh cười đau khổ.
Cuối cùng, Nhất Uy kéo cả ba trở lại vụ án mạng ban nảy.Khi Trúc Chi một lần nữa nhìn vào tấm ảnh trên bàn, có một việc tồi tệ xảy ra.
Cô khuỵa chân xuống, đầu bắt đầu chịu đau dữ dội.
Cô biết lúc này có điềm báo.
Cô níu áo Nhất Uy đứng vững vàng.
Cố đưa tâm trí trôi theo những mang ký ức mơ hồ trong đầu.Trúc Chi thấy mình đang đứng giữa lòng đường, bầu trời tối đen như mực, ánh đèn đường tắt nhúm, không thể nhìn thấy cái gì trước mặt.Sau đó, cô bổng dưng cảm thấy cái gì đó đang chuyển động.
Sát khí của thứ đó bức người đến mức cô phải cảnh giác cao độ, không hiểu đây có thực sự là điềm báo hay không.
Tốt nhất cô không nên cắt đứt điềm báo trong lúc này, dù Thiên Thanh sẽ cảm thấy cô kỳ lạ, nhưng đây có thể là cơ hội để cô trông thấy tên giết người.Trúc Chi đón lấy Thượng Nguyệt trong không khí, nắm chặt trong tay, tiếp tục quan sát phía trước.
Vì trời tối đen, cô khó hơn trong việc xác định phương hướng.Có ai đó vừa lao vụt qua người cô, khi nhìn kỹ cô thấy đó là một con người bình thường đang cố tẩu thoát khỏi thứ gì đó.Trúc Chi chẳng mất thời gian lâu để nhận ra đó là thứ gì, nó đã đứng trước mặt của cô, miệng vẫn còn dính đầy máu.
Nó là một hồ ly, vết nhày màu bạc hóa ra là nước miếng của nó.Trúc Chi không lo lắng nó đả thương mình.
Bởi vì trong điềm báo, cô chỉ nhìn thấy mà không hề bị tác động bởi thứ gì cả.
Thế nên cô nhích sang một bên, muốn xem thử hồ ly kia chạy về phía nào.
Như thế, cô sẽ dễ dàng phục kích nó.Trúc Chi sài lầm khi nghĩ như vậy.
Hồ ly tỏ ra không thích thú với việc chạy tiếp lắm, nó đang nhìn trực diện vào cô.
Nếu như Trúc Chi không thử ngó ra đằng sau, cô sẽ không tài nào biết đôi mắt nó đang nhìn cô như nhìn một con mồi béo bở nào đấy.
Bàn tay cầm Thượng Nguyệt càng lúc càng nắm chặt hơn.Hồ ly lao vào Trúc Chi với tốc độ ánh sáng, mà cô không thể né tránh.
Nó vồ lấy và đè bẹp cô xuống lề đường.
Dùng cái mũi ngửi lấy ngửi để trên người cô và mở miệng toang cho cô một vết cắn thật sâu.Trúc Chi nhanh chóng gầm lên.
Phải, cô đang dùng Vọng Âm đánh lùi hồ ly ra khỏi người mình.
Nó có vẻ sửng sốt vài giây khi biết âm thanh đó là gì.
Một hồ ly lâu đời không thể nào không nhận ra đó là Vọng Âm.Đúng lúc Trúc Chi dùng Vọng Âm, trên người cô bắt đầu chảy máu mũi, nhiều đến mức Nhất Uy đã dùng giấy lau thế nào cũng không hết.
Đây là lần đầu Nhất Uy thấy hiện tượng này.
Trước đây cô có đau đớn khi nhìn thấy điềm báo, chưa bao giờ chảy máu cả.Nhất Uy lo lắng, không chỉ có cậu mà còn có cả Thanh Lâm và Thiên Thanh.
Chẳng hiểu vì sao đang nói cười vui vẻ thì cô trở nên như thế.Nhất Uy lập tức tạm chia tay hai anh em, cậu muốn đưa cô đến bệnh viện xem sao.
Thiên Thanh nhất quyết đòi đi chung, nhưng Nhất Uy kịp hối thúc bác tài xé chạy xe đi nhanh nhất có thể.Nhất Uy không đưa Trúc Chi đến bệnh viện mà đưa cô về nhà cô, bác tài xé còn hỏi đến ba lần:“Con có chắc đưa cháu bé ấy về sẽ tốt hơn không?”Nhất