Thiên tử chạm mắt Huyết Yêu trong giây lát, nhưng hắn lại thản nhiên nhắm mắt tịnh tâm, giả vờ không nhìn thấy vị thiên đế đang đứng đây.
Hắn như vậy trông giống như việc giam giữ hắn chẳng khiến hắn bận tâm chút nào.
Hắn có vẻ rất hưởng thụ cuộc sống trong thiên lao này.Thiên tử lại gần buồng giam của Huyết Yêu hơn.
Ông nhìn thật kỹ khuôn mặt này của hắn.
Sao một người đáng ghét như vậy lại có bộ dáng giống người ấy nhue vậy.
Múc đích mà thiên đế đến đây gặp hắn cũng vì muốn hắn trả lời vài câu hỏi của ông mà thôi.
Quan trọng vẫn là ông muốn dò la tung tích thanh kiếm Quỷ kia mới được - một thứ đe dọa rất lớn đến Tam giới.Thiên tử đằng hắng rõ to, muốn Huyết Yêu biết sự có mặt của ông ngay lúc này.
Để xem hắn còn giả vờ không thấy ông tới đây đến bao giờ nữa.Huyết Yêu hé mắt thấy Thiên tử không bỏ đi mà lại tới đây gặp mình, có hơi kinh ngạc một chút.
Hắn đứng dậy, cung kính hành lễ với thiên đế.Thiên tử càng nhìn hắn càng cảm thấy chán ghét.
Ông miễn lễ cho hắn xong xuôi rồi nói:“Huyết Yêu, ta nghe Quý Nhậm điều tra ra việc ngươi đã thả Linh Đàm ra ngoài.
Nói cho ta biết nguyên nhân đi.”Huyết Yêu chấp tay trước mặt, cúi đầu đáp:“Thần không có gì để nói.
Dù thần nói không phải thần thả người, Thiên tử có tin không?”Đó là một trong những thứ khiến Thiên tử không mấy gì ưa Huyết Yêu.
Hắn luôn tự cho rằng mình đúng, không thèm giải thích mọi nghi hoặc mà người khác đổ lên đầu hắn.
Hắn luôn giấu giếm tất cả mọi chuyện và hành sự theo ý mình.Thiên đế cố lắm mới không phát hỏa.
Ông không muốn cố kị thêm gì nữa, ông chỉ muốn vạch cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn xuống mà thôi.
Ông nghiến răng nghiến lợ, nói một hơi dài:“Vậy-ngươi-giải-thích-thế-nào-về-việc-hắn-đã-vượt-ngục-mấy-tháng-nay-mà -ngươi-không-thèm-báo-cáo-cho-ta?”Huyết Yêu cảm thấy nhức đầu.
Hắn mong sao cuộc đối thoại này mau chóng kết thúc.
Hắn nhắm mắt, môi thì cử động:“Thần không có gì để giải thích.
Thiên tử chỉ muốn nghe những lời mình thích nghe, không phải sao?”Thiên tử cành lúc càng tăng âm giọng:“Thế còn thanh kiếm của Quỷ.
Ngươi giấu giếm chuyện của thanh kiếm, giấu giếm chuyện của Linh Đàm, âm thầm tạo ra đội quân của mình.
Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ lấy đầu ngươi rồi.”Huyết Yêu không muốn đôi co thêm nữa.
Hắn nói như kiểu buông xuôi:“Người cứ việc lấy đầu thần đi.”Thiên tử tức giận, rất muốn đánh cho hắn một chưởng cho hả dạ.
Tuy nhiên, ông vẫn còn đủ tỉnh táo mới không hành động thiếu suy nghĩ.
Ông lạnh lùng xoay người bước đi, trên mặt vẫn còn tức giận ngùn ngụt.
Trước khi mất hút khỏi thiên lao, ông để lại một câu cho lính canh:“Huyết Yêu là tội thần, các ngươi không cần đối đãi quá tốt với hắn.
Các ngươi cứ việc làm đau hắn cho ta.”Lính canh lén nhòn nhau, hiển nhiên họ nghe và hiểu ý đồ của Thiên tử là gì.
Rõ ràng thiên đế không muốn Huyết Yêu trải qua những ngày yên bình trong nhà lao.Huyết Yêu đã làm điều gì kinh khủng đến mức Thiên tử - người được mệnh danh là thiên đế luôn nhân hậu độ lượng, phải phát điên, muốn làm đau hắn như thế chứ.
Lính canh dĩ nhiên không muốn làm thiên đế mất hứng, họ sẽ phải tuân theo ngụ ý của thiên đế thôi.Tiểu Bạch bị giam trong một căn phòng tối tăm.
Nó không hề bị trói hay bị đối xử tệ bạc.
Đơn giản nó đang được đãi ngộ đặc biệt từ Quý Nhậm.
Mà nó biết thừa nguyên nhân là gì.
Gã muốn cơ thể của nó kia mà.
Nó nằm xuống chiếc giường gỗ, vắt óc suy nghĩ làm cách nào gửi điện thoại cho Trúc Chi.Buổi sáng hôm sau, Trúc Chi và Nhất Uy đến trường học rất sớm (Thanh Lâm chạy về nhà thay đồ).
Cả hai lú đầu vào phòng bác bảo vệ trước tiên.
Như thường lệ, Ngư Lâm lại nhăn mặt tỏ vẻ không thích và không chào đón họ lắm.
Từ lúc Huyết Yêu bị giam trên thiên lao, đôi vai của ông có thêm gánh nặng thì phải.
Ông nào thích xen vài chuyện của họ quá nhiều, nhưng miệng thì vẫn nói:“Sao nữa? Lại chuyện gì?”Trúc Chi trút bầu tâm sự:“Tối hôm qua tụi con bị mấy chục tên mặc áo choàng đen truy sát.”Trúc Chi đưa điện thoại cho Ngư Lâm xem, đó là hình ảnh bọn người áo đen tối hôm qua.
Cô đã kịp chụp lại hình ảnh của chúng sau khi giết chết cả lũ.
Ngư Lâm tặc lưỡi, trả lại điện thoại cho Trúc Chi.“Bác biết chúng là gì không? Con không thấy chúng trong cuốn sách bóng đêm.”Ngư Lâm băn khoăn rất lâu.
Không biết ông nên nố cho tụi nhỏ biết về những tên áo đen hay không.
Nhưng theo tụi nhỏ kể thì những tên áo đen kia quả thật đã muốn sát hại tụi nhỏ và họ có quyền biết về chúng.
Ông từ tốn nói:“Đây không phải là sinh vật bóng đêm.
Đây là những tên thuộc hạ của Quý Nhậm.
Tại sao chúng lại tấn công tụi bây?”Nhất Uy cũng thắc mắc:“Quý Nhậm có phải là kẻ đang điều tra Huyết Yêu không?”Ngư Lâm gật đầu.
Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ lạ lùng.
Quý Nhậm tại sao lại cho người ám sát người của Huyết Yêu.
Không lẽ đây là ý của thiên đế ư? Hoặc gã đang nhân lúc Huyết Yêu không có ở đây, muốn trả thù mối hận xưa giữa gã và Huyết Yêu bằng cách làm hại họ chăng? Thiên đế rõ ràng biết giữa họ có mối thâm thù, lại giao cho gã trách nhiệm điều tra tội trạng của Huyết Yêu.
Không phải đang cho gã có cơ hội hãm hại Huyết Yêu ư.
Ông thật không hiểu nổi thiên đế.Trúc Chi lạnh nhạt nói:“Như vậy Quý Nhậm đó cũng là người muốn bắt Thanh Lâm đi.
Bây giờ hắn đang giữ Tiểu Bạch lại.”Ngư Lâm hỏi lại lần nữa:“Hắn muốn bắt Thanh Lâm ư?”“Dạ.
Một lát nữa, tụi con qua chổ anh Thanh dò định vị trên điện thoại của Thanh Lâm.”Quý Nhậm sao lại muốn có đui ự Thanh Lâm.
Rút cuộc gã đanh có âm mưu gì đây.
Không phải gã là kẻ chủ mưu mọi chuyện chứ, từ việc sai khiến lũ sinh vật bóng đêm đến tấn công tụi nhỏ, lẫn việc thả ma cà rồng ra bên ngoài.Ngư Lâm tựa lưng vào thành ghế, hoang manh trả lời:“Chổ ở của Quý Nhậm càng khó tìm hơn của Huyết Yêu.
Hắn là một tên bí hiểm.
Chỉ những ai tham gia buổi chầu trên thiên đình mới gặp được hắn thôi.”Trúc Chi liếc nhìn Nhất Uy, rõ ràng đang trao đổi sự lo lắng qua ánh mắt.
Nếu nơi ở của gã không tồn tại trên trái đất, làm sao dò định vị được.
Cô bắt đầy lo sợ an nguy của Tiểu Bạch.
Một mình con bé ở trong tay của gã, rất nguy hiểm.
Càng đáng sợ hơn khi Quý Nhậm phát hiện người gã đang giam giữ không phải Thanh Lâm, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây.“Bác sẽ cho người theo dõi Quý Nhậm xem sao.
Mấy đứa yên tâm đi.” Ngư Lâm lùa hai đứa nhỏ ra ngoài.Thanh Lâm đang hí hửng đợi Trúc Chi và Nhất Uy trở lại lớp học.
Nó thấy hai người đang đi đến từ phòng bảo vệ, liền vẫy tay kêu gọi hai người liên tục.
Hai người lập túc chạy qua đó.“Điện thoại của em nè.” Thanh Lâm chìa chiếc điện thoại của mình ra cho hai người kia xem, “Nó xuất hiện trên bàn học.
Em nghĩ Tiểu Bạch đã lén chuyển nó đến đây bằng