Gia Khánh viết một dòng chữ bằng máu để lại trên mặt bàn.
Y cầm cái đầu Minh Nghĩa rồi rời đi.
Vừa đi được ba bước, Gia Khánh biến thành Quý Nhậm bước ra khỏi sơn trang của Minh Nghĩa.Trúc Chi ú ớ thành tiếng.
Cô thấy mình đang đứng ở một nơi xa lạ khác.
Lần này, cô đang đứng trước một cái hồ rộng thênh thang.
Phía bên tay trái đang có hai người nói chuyện với nhau.
Trúc Chi nhích lại gần hơn một chút.
Coi thấy Linh Đàm đang đối mặt với ai đó.
Cô đến nhìn kỹ lão ta.Một lão già quái đản, râu ria rậm rạo, trên tay cầm một chiếc quạt giấy màu đen, đang phê phẩy, tựa như đang nói chuyện phiếm với người bạn tri kỉ:“Linh Đàm ngươi vẫn chưa biết Huyết Yêu đang bị giam vì đã thả ngươi ra ngoài ư?”“Ai nói cho lão biết chuyện cơ mật như vậy?”“Chuyện đã đồn xa đến tận đây rồi.
Lão giấu giếm ngươi làm gì? Ngươi không tò mò chuyện đó hay sao?”Linh Đàm xoay người thẫn thờ.
Từ nét mặt của gã Trúc Chi đoán được gã đang rất lo lắng cho Huyết Yêu, nhưng lại e ngại chuyện khác mà phân vân không biết nên rời đi hay không.“Huyết Yêu không cho phép ta rời khỏi nơi này.
Cho đến khi hắn trở lại cùng với đứa con gái Tiểu Bạch của ta, ta sẽ không rời đi đâu cả.
Đó là lời hứa với thần giữ của.” Linh Đàm thao thao bất tuyệt.“Ngươi có con gái ư?” Lão già kia kinh ngạc hỏi ngay.Linh Đàm gật đầu, trong lòng có chút buồn rầu, nhưng gã chưa kịp ôm lấy lão già (người luôn ở bên cạnh gã từ trước đến giờ) trút bầu tâm sự đã bị lão đâm thanh kiếm xuyên qua trái tim của mình.
Gã trợn mắt há mồm, tay bấu víu cánh tay của lão, mặt kinh ngạc đến nổi cắn môi đến chảy máu.
Gã không tin nổi lão già lại hành động nhanh và lạnh lùng đến vậy.Linh Đàm ngã xuống đất, mắt hằn học nhìn lão già, rất căm phẫn.
Nhưng lão già lạnh lùng cúi đầu thổi vài chữ vào tai gã:“Đứa con gái của ngươi còn sống, nghĩa là Huyết Yêu thêm một tội mới.
Mà cái tội này còn nguy cơ hơn cái tội thả ngươi ra ngoài.
Quý Nhậm sẽ rất vui nếu biết được chuyện này.”Khuôn mặt lão già mờ dần và Trúc Chi giật mình tỉnh dậy.
Cô lạnh người, cái đầu Minh Nghĩa giống như đang nằm trong tay cô,cả cái chết của Linh Đàm cũng thế.
Mới vừa nảy, cô tự dưng cảm thấy buồn ngủ vô cùng, có thể do tối hôm qua cô vẫn chưa ngủ đủ giấc.
Cho nên cô nằm xuống bàn và ngủ li bì ngay trong tiết sử của thầy Đạo.Thì ra, Trúc Chi điềm báo thấy cái chết của Minh Nghĩa và Linh Đàm.
Xem ra, Quý Nhậm muốn giết Minh Nghĩa đầu tiên và đổ thừa cho ai đó; một mặt khác lại phái người giết chết Linh Đàm.
Đáng tiếc cô không nhìn thấy dòng chữ trên bàn là gì, cũng không nhìn thấy rõ nơi ở của Linh Đàm.Trúc Chi vừa khôi phục thần lực đã nhìn thấy điểm báo cái chết của hai ngườ nằm trong danh sách tử của Quý Nhậm.
Không biết cô nên buồn hay nên tận hưởng niềm vui sướng khi cuối cùng thứ vốn dĩ thuộc về cô đã trở lại, khi cuối cùng cô cũng nhìn thấy hướng đi tiếp theo của kẻ địch.Nhất Uy ngồi bên cạnh đã căng thẳng từ lúc cô mới thiêm thiếp ngủ.
Cậu rất lo sợ thầy Đạo gây khó dễ.
Nhưng rút cuộc thầy coi như không thấy sự tồn tại của Trúc Chi và không để tâm chuyện cô ngủ trong giờ học.
Cậu khá ngạc nhiên.Nhất Uy không dám gọi Trúc Chi dậy vì sợ làm đứt mạch cơn ác mộng của cô.
Cậu đã đúng khi đoán cô đã gặp một điềm báo chết chóc.
Cậu cúi đầu hỏi rất nhỏ:“Chuyện tệ gì nữa sao?”Trúc Chi liếc mắt lên bàn giáo viên đầy cảnh giác.
Thầy Đạo lúc này đang chăm chú đọc cuốn sách, không hề chú ý tới chuyện hai người không tập trung vào bài giảng.
Cô hơi mừng vì điều đó.
Cô mấp mấy môi trả lời Nhất Uy:“Minh Nghĩa sẽ bị sát hại tại sơn trang của anh ta và...” Trúc Chi chưa nói hết câu đã thấy thầy Đạo cựa quậy thân thể trên kia.
Cô nuốt lại lời nói đang định nói ra cho Nhất Uy nghe và im lặng quan sát động tĩnh từ bàn giáo viên.Thầy Đạo ngồi phía trên bàn giáo viên, nghe rất rõ những gì hai người vừa nói.
Y đoán Trúc Chi đã thấy điềm báo về cái chết của Minh Nghĩa, giống những điềm báo khác.
Nhưng tại sao lại là Minh Nghĩa.
Y phải xác minh lại cho chắc chắn.Thầy Đạo buông cuốn sách đang đọc xuống bàn.
Gã búng ngón tay một cái, tất cả mọi người đều đóng băng tại chổ, duy chỉ có Trúc Chi và Nhất Uy là không.
Thầy rời khỏi ghế và từ từ đi xuống gần Nhất Uy và Trúc Chi hơn.Trúc Chi thúc cùi chỏ ý bảo Nhất Uy quan sát xung quanh: Tất cả đều bị bất động toàn thân, chỉ có hai người họ không bị ảnh hưởng bởi pháp thuật của thầy Đạo.
Nhất Uy lén cầm lấy thắt lưng, chờ đợi nghênh chiến; Trúc Chi mấp máy môi như đang gọi Thượng Nguyệt đến bên mình.Thầy Đạo càng lúc càng đến gần họ hơn.
Đôi mắt như muốn nhìn xuyên trí não của Trúc Chi, muốn đọc suy nghĩ của cô.
Môi của thầy thì cười không mấy thân thiện.Nhất Uy đã rút chiếc thắt lưng ra bên ngoài.
Trúc Chi nhích ra khỏi chổ ngồi và Nhất Uy bước ra theo.
Cả hai đứng song song với tư thế sắp đánh nhau một trận sống chết với thầy Đạo đến nơi.
Cô còn triệu hồi cả Thượng Nguyệt trong tay.
Cô lạnh lùng kéo mũi tên, chờ đợi thầy Đạo dám có một hành động gây nguy hiểm cho họ sẽ bắn ngay.Thầy Đạo bật cười ha hả.
Thầy lôi cây quyền trượng của mình ra, quyết định tiết lộ thân phận:“Thầy là Gia Khánh đây.
Lần trước vì muốn theo dõi hành tung của em nên đã tốn không ít tâm sức trở thành một thầy giáo.”Dĩ nhiên đám nhỏ bị một phen kinh hãi.
Cho dù đoán thầy Đạo là người nào cũng không thể ngờ thầy lại là Gia Khánh.
Hai người buông vũ khí xuống, cười gượng gạo thay lời chào.
Đâu có trách họ được, họ chỉ đang muốn tự vệ trước một kẻ có vẻ đáng gườm mà thôi.Trúc Chi nghĩ ngay đến điềm báo ban nảy của mình.
Có kẻ đã giả dạng thành Gia Khánh đi tiếp cận và giết chết Minh Nghĩa.
Chuyện lớn như vậy, cô đang rất cần sự giúp đỡ của một thần tiên đáng tin cậy.
May mà họ gặp Gia Khánh tại đây, nếu không họ không biết cầu cứu ai nữa.“Lúc nảy thầy nghe cả hai nói chuyện với nhau.
Thầy chỉ muốn chắc chắn hơn thôi rằng Minh Nghĩa sẽ chết sao?”Trúc Chi gật đầu