Hoàng Ân giả vờ hỏi thăm, cố giữ cho giọng vẫn bình tĩnh:“Sao vậy? Ta tưởng hai người sẽ gặp nhau vào giữa đêm chứ?”Minh Nghĩa hờ hững đáp:“Kế hoạch thay đổi một tẹo.
Gia Khánh muốn ta cùng đi bắt ma cà rồng.
Hình như huynh ấy biết chổ của hắn rồi.”Hoàng Ân cắn môi, người trong bức họa trở nên rầu rĩ.
Quý Nhậm muốn thả thông tin cơ mật về gã ma cà rồng làm xao nhãng Gia Khánh khiến y lỡ hẹn với Minh Nghĩa, lại chẳng thể ngờ điều đó giúp Gia Khánh kéo Minh Nghĩa rời đi.
Cái tên Quý Nhậm đó đúng là xui tận mạng mà.
Lão phải nhanh chóng cấp báo cho gã biết, đặng gã còn thay đổi kế hoạch.“Dĩ nhiên nếu lão từ chối đi cùng ta thì ta có thể thông cảm.” Minh Nghĩa nói nghe có vẻ cảm thông lại có chút phiền não nếu Hoàng Ân khước từ lời mời của mình.“Đi chớ.” Giọng Hoàng Ân lảnh lót.
Lão là nội gián, đương nhiên phải theo Minh Nghĩa như hình với bóng rồi.
Đó là nhiệm vụ của lão mà.
Lão cười hì hì hà hà lấy lòng rồi nói thêm “Dĩ nhiên lão già này muốn đi cùng rồi.
Nhưng chàng trai trẻ à, ngươi không cần thu dọn đồ đạc gì sao?”Minh Nghĩa biết Hoàng Ân muốn kiếm thêm thời gian thông báo cho chủ nhân của mình.
Gã sẵn sàng cho lão thờ gian.
Gã vờ đi thu dọn vài thứ quan trọng, còn lặng lẽ để lại một con hạc bằng giấy theo dõi hành tung của lão.Đúng như dự đoán, Hoàng Ân lập tức liên lạc với bức họa của mình bên phía Quý Nhậm và cấp báo ngay.
Quý Nhậm có vẻ hơi cay cú.
Đáng lý gã không nên vội vàng đưa cho Gia Khánh thông tin của ma cà rồng mới phải.
May mà chổ Linh Đàm không truyền đến tin xấu nào, nếu không gã thật sự nghĩ mình đang bị vận đen đủi đeo bám.Minh Nghĩa cuộn bức họa đem theo bên cạnh.
Trên môi nở một nụ cười bí ẩn.
Hoàng Ân không biết gã đã lén lút vẽ thêm một con bướm nhỏ trên bức tranh.
Con bướm ấy nhất định theo yêu họa đến mọi nơi mà lão đến.Minh Nghĩa trộm cười nhìn thấy tên têu họa rời khỏi bức họa kia.
Lão ấy cũng khá đấy, lừa gạt gã bao năm qua mà gã vẫn không hề hay biết, lại còn tin tưởng tuyệt đối.
Gã phải cho lão ném mùi bị phản bội ra làm sao.Minh Nghĩa cuộn tròn bức họa lại, đem kề kề bên cạnh mình.
Gã gặp Gia Khánh trên đường đi bắt ma cà rồng.
Hai người nháy mắt với nhau, Minh Nghĩa bậm môi ngăn không cho bản thân bật cười.Gia Khánh lúc này nói giọng lo lắng:“Tự dưng có được thông tin ma cà rồng đang núp trong hang dơi, ta không biết đây có phải bẫy của Huyết Yêu hay không.”Minh Nghĩa trầm trồ kinh ngạc.
Gã định trừng mắt nhìn Gia Khánh ấy chớ, gã nhớ lại lão yêu họa không thấy bộ dạng hiện giờ của mình, nên tặc lưỡi nói to:“Sao lúc trên thiên cung, anh râm rấp tin tưởng hắn lắm mà.”Gia Khánh thở dài:“Ta phải làm như thật chứ.
Dù sao ta cũng cùng hắn vào sinh ra tử trong trận Mạnh Quân mà.
Nếu không nói đỡ cho hắn, ta sợ mọi người đàm tiếu không hay.” Quý Nhậm chóng nạnh nói thêm, như kiểu đang phát hiện ra điều gì đó hay ho “Mà đệ thử nghĩ đi, ngoài Huyết Yêu ra ai có thể thả ma cà rồng ra ngoài.”Minh Nghĩa nói giọng đồng tình:“Em thì nghi ngờ thằng cha ấy lâu rồi.
Cái bản mặt đáng ghét của hắn chỉ nhìn thôi là đã muốn đánh một trận rồi.”Gia Khánh và Minh Nghĩa luôn miệng hùa nhau nói xấu Huyết Yêu.
Mặt cả hai trở nên bí xị vì nín cười.
Vì muốn Hoàng Ân hiểu nhầm thế cục mà hai người phải diễn một màn căm ghét Huyết Yêu tận xương tủy.
Gia Khánh chưa diễn tròn vai lắm, nhưng Minh Nghĩa (người đã không ưa Huyết Yêu từ trước) lại diễn vô cùng giống với một người muốn Huyết Yêu phải chết.Hoàng Ân nghe không xót một lời nào cả.
Thì ra hai người này lại ghét Huyết Yêu đến vậy.
Lão chẳng nghi ngờ gì thêm.
Bởi vì lão thừa biết Minh Nghĩa này ghét cay ghét đắng Huyết Yêu.Hoàng Ân nào biết hai người không có kế hoạch đi bắt ma cà rồng, người đi gặp ma cà rồng là nhóm người Nhất Uy.
Trong khi Minh Nghĩa trở về sơn trang thu dọn đồ đạc, Gia Khánh đã kịp đưa địa chỉ của tên ma cà rồng cho họ.
Y hy vọng Trúc Chi biết phải làm gì.Vô Ảnh rất nhanh trở lại văn phòng thám tử, nơi mà họ đã chọn hẹn gặp lại nhau.
Đám nhóc vẫn đang ở đây chờ đợi đêm đến.
Anh rất may khi về kịp.Nhất Uy không thể tin Vô Ảnh lại về sớm hơn dự định.
Cậu ngó nghiêng một hồi mới nhận ra Trúc Chi không về cùng anh, mà Linh Đàm đó cũng chẳng thấy đâu.Nhất Uy mơ hồ hỏi:“Chị Trúc Chi có kế hoạch khác ư?”Vô Ảnh gật đầu:“Em ấy có kế hoạch với Linh Đàm, họ sẽ đi cứu Tiểu Bạch.”Nhất Uy lo lắng:“Chỉ có hai người họ thôi sao? Anh không lo lắng chút nào ư?”“Ai nói với em chỉ có hai người đó.
Đừng quên Trúc Chi là tiểu ma vương, thanh kiếm Quỷ vẫn nằm trong tay ẻm đó nhé.”Thanh Lâm khoanh tay lên tiếng:“Dù vậy cũng rất nguy hiểm.
Một mình chị ấy không địch nổi Quý Nhậm đâu.”“Đó là lý do chúng ta phải tìm ra gã ma cà rồng.
Gã biết cách vào hang động của Quý Nhậm.
Nếu anh đoán không nhầm, Quý Nhậm này là người thả ma cà rồng để vu oan cho Huyết Yêu.
Vậy thì giữa chúng chắc chắn có cách liên lạc với nhau.
Nếu gã ma cà rồng biết được mình chỉ là con tốt thí mạng của Quý Nhậm, gã sẽ không vui vẻ gì lắm đâu.
Nếu anh mà là gã, anh nhất định tính sổ lên đầu Quý Nhậm.”Nhất Uy đã nắm được sơ sơ kế hoạch kia.
Trúc Chi và Linh Đàm sẽ vào nơi ẩn nấu của Quý Nhậm trước.
Họ sẽ tìm cách cứu Tiểu Bạch trong im lặng, tránh gây sự chú ý của gã ta.
Mặt khác nhóm người Nhất Uy phải tìm cho ra gã ma cà rồng và tiết lộ cho y biết Quý Nhậm đang muốn giết y.
Vậy thì ma cà rồng sẽ không đứng im chịu chết dưới tay Quý Nhậm, mà phải truy hỏi gã.
Nói không chừng ma cà rồng còn chiến một trận sống chết cùng gã.Quý Nhậm muốn mượn tay Gia Khánh giết chết gã ma cà rồng.
Thì họ sẽ lợi dụng y gây khó dễ cho Quý Nhậm một phen vậy.
Không phải chỉ một mình Quý Nhậm mới chơi cái trò ném đá giấu tay thôi đâu, họ cũng muốn phản cho gã một đòn nữa.
Trong lúc đó, Trúc Chi biết sẽ xuất hiện lúc nào mới an toàn nhất.Tuấn Tú từ đâu đang chạy hụt hơi đến văn phòng thám tử.
Vừa vào đến nơi đã nói luôn:“Bác bảo vệ về rồi.”Vô Ảnh đứng dậy, ép cả nhóm nắm lấy thân người của mình và dịch chuyển thẳng đến phòng bác bảo vệ.Thiên Thanh vừa đáp xuống sàn phòng bác bảo vệ đã hét lên đầy vui sướng.
Nói nào ngay, đây là lần đầu tiên anh dịch chuyển tức thời.
Anh cảm thấy ruột gan mình như vừa lộn một vòng xong, hơi buồn nôn nhưng anh vẫn thấy mình ổn ghê lắm.
Anh cười toe toét tính khoe thành tích với