Tiểu Bạch đứng đằng xa quan sát Quý Nhậm ca hát.
Bài hát này không phải nó từng nghe từ Trúc Chi.
Bài hát này còn khiến Vô Âm nhớ về Đổng Cô, khiến Lục Trung nhớ đến Mỵ Trâm hay sao? Nhưng Quý Nhậm lại ngân ca câu hát này.
Nó luôn muốn biết ngườ viết bài hát này cuối cùng là ai, tại sao Đổng Cô lẫn Mỵ Trâm biết được mà hát theo.
Ngay cả một bài hát cũng bí ẩn như vậy, Tiểu Bạch bật cười thích thú.
Nó quay đầu, sải bước trở về phòng giam của mình.Trúc Chi đợi thầy Đạo rời đi, đợi đến khi tan học mới kéo Nhất Uy và Thanh Lâm đến văn phòng thám tử.
Trên đường đi, cô đã kịp phổ cập thông tin quan trọng khác: không chỉ có một mình Minh Nghĩa gặp nguy hiểm mà ngay cả Linh Đàm cũng bị ám sát.
Đáng tiếc cô không biết nơi đó là nơi nào và người duy nhất cứu được Linh Đàm chỉ có Huyết Yêu mà thôi.Nghĩ đến Huyết Yêu, Trúc Chi lại hụt hẫng đôi chút.
Dạo này cô nhớ Huyết Yêu da diết, đã bao lâu rồi không gặp được hắn, lại nhè cái lúc mọi thứ trở nên rối rắm như vầy, nhè cái lúc họ cần hắn như vậy mà hắn lại bị giam trong ngục và không thể tự tìm cách thoát ra ngoài.
Nếu có hắn ở đây thật tốt, ít ra cô sẽ biết nên làm gì.Nghĩ đến Linh Đàm, Trúc Chi cảm thấy hơi phiền não.
Cô nói với Thanh Lâm và Nhất Uy trên đường đến gặp Thiên Thanh:“Tiểu Bạch vẫn chưa gặp ba ruột của mình.
Chị không muốn con bé phải mất đi người thân duy nhất còn lại.
Nhưng ngặt nỗi, chúng ta không cách nào biết được nơi Huyết Yêu giam giữ chú ấy.”Thanh Lâm thở dài, ngao ngán nói:“Bây giờ mới thấy thiếu Huyết Yêu tụi mình không làm được gì hết.”Nhất Uy và Trúc Chi đồng ý với câu nói vừa rồi.
Quả là thiếu Huyết Yêu, họ không thể nắm quyền kiểm soát mọi thứ.
Ngay cả khi biết kẻ đứng đằng sau là Quý Nhậm rồi thì sao, họ đâu nghĩ ra được đối sách nào hay ho để đối phó với gã.Thật trùng hợp, Vô Ảnh gặp đám nhóc của mình đang đi bộ phía bên kia con đường.
Anh lao tới bắt chuyện:“Anh đang định qua gặp thằng Thanh cảm ơn nó một tiếng vì cuộc gọi đêm qua đây.
Suýt chút nữa anh toi mạng rồi.”Trúc Chi ậm ừ rồi đề nghị Vô Ảnh đi cùng mình.
Cô cũng kể cho anh nghe về điềm báo của mình, còn hy vọng anh vó thể giúp đỡ gì đó.
Dù cơ hội Vô Ảnh giúp được họ rất mong manh.Thế mà Vô Ảnh lại cười toe toét:“Anh biết nơi đó nè.
Huyết Yêu có nói cho anh, anh có đến đấy vài lần.”Trúc Chi vui vẻ ra mặt.
Cô chụp lấy vai Vô Ảnh lắc tới lắc lui khiến anh chóng mặt vô cùng.
Nhưng anh không gạt tay coi ra, anh đơn giản đang hứng trọn cảm xúc dâng trào của Trúc Chi một cách bất lực.Nhất Uy và Thanh Lâm lâu rồi mới thấy Trúc Chi hớn hở như vậy, cũng không nở lên tiếng cản cô.
Nhất Uy chỉ đề nghị.“Nếu vậy chúng ta nên nhanh chân đến đó thôi.”Trúc Chi đâu ngờ Vô Ảnh đưa đến một điều bổ ích như vậy.
Nếu họ đến kịp và cứu Linh Đàm, ít ra họ cũng còn cái ăn nói cùng Tiểu Bạch.
Bởi vì nó vừa phải hy sinh bản thân vào chốn nguy hiểm vì họ cơ mà.Trúc Chi rất nhanh đã nghĩ ra sáng kiến hay.
Cô túm cổ Vô Ảnh lại và nói:“Chị sẽ cùng anh Vô Ảnh đi đến đó.
Hiện giờ Thanh Lâm cần được bảo vệ, tính luôn tình huống Quý Nhậm biết Tiểu Bạch không phải là Thanh Lâm.
Nên Nhất Uy phải ở lại cùng mấy anh Tú với anh Thanh nữa.
Có em ở bên cạnh họ, chị an tâm hơn.”Thanh Lâm nói với Vô Ảnh:“Bảo vệ chị ấy cho tốt vào anh gì đó ơi.”Vô Ảnh chè môi bất mãn.
Rõ là anh hơi khó hiểu các kiểu khi Thanh Lâm đề nghị một việc hiển nhiên như vậy.
Anh nắm tay Trúc Chi và biến mất giữa trời trưa nắng.Thế là họ lại chia làm hai hướng đi: Trúc Chi và Vô Ảnh đi cứu Linh Đàm; Thanh Lâm và Nhất Uy đi đến văn phòng Thiên Thanh gặp Tuấn Tú, sẵn tiện điều tra tung tích của ma cà rồng theo chỉ dẫn mà Gia Khánh để lại.
Nhiệm vụ của họ đã quá ro ràng, Trúc Chi tin rằng họ sẽ đối phó được với ma cà rồng mà thôi.Cả hai dừng tại một cái hồ rộng thênh thang – nơi Huyết Yêu đã giam Linh Đàm lại, bên cạnh quả nhiên có một khu rừng xanh ngát.
Trúc Chi hơi lo ngại bởi vì nơi này thật sự rất dễ đến và dễ đi, Huyết Yêu sao lại giam Linh Đàm tại một nơi dễ dàng tìm thấy như vậy.
Đến mức người của Quý Nhậm cũng lằn ra nơi này.
Hắn không phải kiểu người làm việc khinh suất như thế.Trúc Chi tựa lưng vào cây cổ thụ già.
Cô đang đợi Vô Ảnh gọi Linh Đàm đến đây.
Ở đây mặt trăng vẫn chưa ló dạng, điều đó có nghĩ thời gian chết của Linh Đàm chưa tới.
Họ đã tới đây kịp lúc.Vô Ảnh rất nhanh đã trở lại cùng Linh Đàm.
Y có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Trúc Chi đứng đó.
Y chỉ nghe qua lời kể của Vô Ảnh và đoán được cô chính cô gái mình đã cứu khỏi Nguyên Sâm ngày trước.
Dù cô đã thay đổi cơ thể mới, nhưng khí chất của cô gái mà Huyết Yêu coi trọng vẫn ngời ngợi như trước đây.
Y cũng vừa nghe Vô Ảnh nhắc đến điềm báo và cả việc Tiểu Bạch bị Quý Nhậm bắt giữ.
Y không quan tâm đến việc mình sắp chết lắm.
Tuy nhiên, con gái bé nhỏ chưa được gặp mặt lần này của y hiện đang gặp nguy hiểm và y nguyện đánh đổi tất cả để cứu nó.Vô Ảnh nói ngay khi đến chổ Trúc Chi:“Anh đã kể sơ sơ cho Linh Đàm nghe rồi.
Anh ta hơi lo lắng cho Tiểu Bạch.”Trúc Chi đương nhiên hiểu cảm giác của Linh Đàm.
Cô chỉ là bạn với con bé còn lo lắng đến run người, huống chi anh ta là cha của con bé.
Cô ngó nghiêng xung quanh một chút, xem chừng không có kẻ khả nghi nào quanh đây mới nói:“Cách duy nhất cứu được Tiểu Bạch là đi đến sào huyệt của Quý Nhậm.
Mà bác Ngư Lâm nói nơi ở của hắn còn khó vào hơn cả Huyết Yêu.”Vô Ảnh cười tủm tỉm:“Có vẻ em đã nghĩ ra cách gì hay ho ư?”Trúc Chi gật đầu cười khoái chí.
Họ không thể đứng thế bị động hoài được, không thể để cho Quý Nhậm đắc ý mãi được.
Đã đến lúc họ phản đòn, và gã sẽ phải hối hận khi chọc phải Huyết Yêu và người của hắn.
Cho dù cô có bị bại