Minh Nghĩa và Gia Khánh không biết nên tin lời của Hoàng Ân hay không.
Họ khó lòng mà tin tưởng một người từng lừa gạt họ.
Nhưng bộ dạng thảm thiết, u sầu của lão, cũng như cái suýt chết của lão đã khiến họ phần nào mất cảnh giác.
Dù sao họ cũng không đánh người biết quay đầu làm người tốt.Hoàng Ân biết những lời của mình chưa chắc lấy được lòng tin của hai người kia.
Lão biết bản thân không thể chỉ vì khóc lóc vài ba câu sẽ lấy được tha thứ của họ.
Lão biết bản thân phải đánh đổi thứ gì đó giống như nói ra bí mật nào đó của Quý Nhậm chẳng hạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, lão đành đưa ra một lời đề nghị nhẹ nhàng:“Lão có một thông tin hữu ích, hy vọng hai người có thể cho lão cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.”Minh Nghĩa rất muốn biết thông tin đó quan trọng đến thế nào.
Dù sao lão ấy cũng nằm trong hàng ngũ của Quý Nhậm, thể nào cũng nắm được vài tin tức tuyệt mật.
Minh Nghĩa nói (không quá tỏ ra mình cần thứ thông tin mà lão sẽ cung cấp lắm):“Để xem cái thông tin mà lão nói có đáng giá không đã.”Bức họa của Hoàng Ân rơi xuống tay Minh Nghĩa, lão có vẻ vui khi Minh Nghĩa cuối cùng cũng thả lão xuống.
Nói thiệt, dù là một yêu họa sống trong bức tranh, nhưng lão vẫn cảm thấy rất chóng mặt khi bị treo lơ trửng giữa trời như thế.Hoàng Ân huỵch toẹt những gì mà lão nghe được trong cuộc hợp cấp cao:“Lão có nghe sơ sơ rằng: Quý Nhậm muốn đẩy nhanh kế hoạch hơn.
Ông ta muốn giết chết Thiên tử và đổ tội lên đầu Huyết Yêu.
Những tên cấp cao cũng bắt đầu hành động rồi.
Hai người tốt nhất đừng nên lên thiên cung, Quý Nhậm muốn cả hai người bị tội đồng phàm với Huyết Yêu.
Và lão nghe được một tên cấp cao tên Tịnh Đan muốn lấy đầu Gia Khánh cho bằng được đấy.”Gia Khánh nghe đến cái tên Tịnh Đan thì mi quan sắc lạnh, khó mà che giấu được cái giận dữ của y.
Đôi mắt trở nên đầy gân xanh, khuôn mặt lãnh khốc như muốn giết hàng vạn người cùng một lúc.
Môi y mím chặt đến độ không thể phân biết đâu là môi trên, đâu là môi dưới nữa.Minh Nghĩa nhìn mặt y đã biết tên Tịnh Đan rất có thể là người có đại thâm thù với Gia Khánh.
Gã còn chưa bao giờ nhìn thấy tia sát ý rõ ràng trong đôi mắt của y bao giờ đâu.
Y là một người lạnh lùng thật, ra tay sát phạt cũng mạnh tay thật, chưa bao giờ bỏ qua cho một sai lầm nào (trừ chuyện của Huyết Yêu và Trúc Chi thì gã thấy y có vẻ chần chừ không quyết).
Nhưng sát ý khi vừa mới nghe tên người ta thì lạ lùng vô cùng.
Gã với y lại chẳng hay tâm sự chuyện thầm kín cho nhau gì cả, thế nên gã cũng tò mò người tên Tịnh Đan kia rút cuộc có đại cừu hận gì với Gia Khánh đây.Hoàng Ân chỉ cảm thấy hai người kia đang im lặng, lại không nhìn được vẻ mặt của họ, nên lão nghĩ họ đang không tin những gì mình nói.
Lão một lần nữa cố thuyết phục họ:“Quý Nhậm bây giờ đã đi gặp Huyết Yêu rồi thì phải.
Ông ta đang có ý định gài bẫy Huyết Yêu trở thành tên phản tặc.
Lão không chắc khi nào nó xảy đến, nhưng sẽ rất nhanh thôi.
Làm ơn hãy tin lão, tất cả những gì lão nói đều là sự thật.
Hai người cũng đừng nên dấn thân vào nguy hiểm làm gì.
Đây là chuyện riêng của Huyết Yêu và Quý Nhậm, hai người tham gia vào chỉ rước họa vào thân mà thôi.”Gia Khánh nói với Minh Nghĩa, phớt lờ lời khuyên can của Hoàng Ân:“Chúng ta vẫn phải lên thiên cung một chuyến.
Nếu thật sự Quý Nhậm đã chuẩn bị mọi chuyện, ta e rằng Thiên tử cũng nên được phòng bị kỹ càng.”Hoàng Ân tức tối la làng lên:“Hai người không nghe lão nói gì sao? Ngài ấy đã thủ sẵn chờ hai người lên trên đó thôi.
Hai người nhất định không nên rơi vào bẫy của ngài ấy chớ?”Gia Khánh lạnh lùng nói với Hoàng Ân:“Từ khi nào thần phán xét như ta lại nghe lời một lão già nằm trong tranh thế? Nếu tất cả những gì lão nói là sự thật, không phải thiên cung đang gặp nguy hiểm hay sao? Là một đại thần, sao ta có thể nghĩ đến việc chạy trốn mà không giúp đỡ thiên đế của ta?”Minh Nghĩa gật gù cái đầu, hoàn toàn đồng ý với những lời Gia Khánh vừa nói.
Họ cũng là đại thần, biết được một kẻ đang âm mưu muốn lật đổ ngôi vị thiên đế mà không ra tay trợ giúp, sao có thể có mặt mũi nhìn đời nữa.Gia Khánh còn nói thêm một câu, giọng lạnh lùng:“Hơn nữa, Tịnh Đan đó không phải muốn lấy đầu ta hay sao? Đúng lúc ta cũng muốn tìm hắn tính món nợ năm xưa đây.”Hoàng Ân quyết định không khuyên nhủ gì thêm, mặc cho họ muốn làm gì thì làm.
Lão chỉ thì thầm tiếng to tiếng nhỏ:“Hai người thật sự ngốc hết thuốc chữa.
Cứ việc đưa đầu cho ngài ấy bắt đi.
Nhớ giữ cái mạng về gặp lão đấy.”Minh Nghĩa cuộn tròn bức họa của Hoàng Ân lại, để lão một góc trong căn phòng, rồi rời đi cùng Gia Khánh.
Họ phải nhanh chóng tìm Huyết Yêu bàn đối sách mới được.
Dù sao Huyết Yêu là người bị Quý Nhậm tính kế, và họ vô tình trở thành đồng bọn của hắn mà thôi.Hoàng Ân chờ Minh Nghĩa và Gia Khánh thật sự rời đi mới bật cười ha hả, đầy hả hê.
Lão trở lại bức họa bên kia của mình, rất nóng lòng muốn báo cáo cho chủ nhân biết mọi việc đã được giải quyết.
Phải, lão chẳng hề bị giết chết, hay phản bội chủ nhân gì cả.
Mọi thứ vẫn đang nằm trong vòng kiểm soát của chủ nhân.Hoàng Ân còn nhớ như in cơn thịnh nộ của Quý Nhậm khi biết lão đã bị bại lộ thân phận trước Minh Nghĩa.
Tên Minh Nghĩa đó thật sự nhạy bén đến vậy sao.
Lúc đầu nghe chủ nhân nói, lão còn chẳng thèm tin.
Đến khi nghĩ lại vài việc gần đây, Minh Nghĩa không còn tâm sự nhiều việc với lão, luôn úp úp mở mở đề phòng lão thì lão mới tin những gì chủ nhân nói là thật.Minh Nghĩa đã biết thân phận gián điệp của lão.
Vậy thì dùng thân phận một người bạn gặp gỡ và lừa gạt gã một lần nữa là điều khó làm.
Vì vậy, Quý Nhậm đã đưa ra một lời đệ nghị:“Ta sẽ giết ngươi.”Hoàng Ân tá hóa hoảng sợ vô cùng.
Lão không ngờ chỉ vì một chuyện nhỏ nhoi như vậy lại khiến chủ nhân muốn giết chết mình.
Lúc này, Quý Nhậm mới bật cười khúc khích, rất thích thú nhìn bộ dáng sợ hãi của Hoàng Ân.
Gã nói:“Ta chỉ vờ giết ngươi mà thôi.
Ngươi phải lấy lại lòng tin từ chúng.
Chỉ còn cách giả vờ quay đầu, rằng ta đã giết ngươi, rằng ngươi không còn chốn dung thân nữa.
Nhớ khóc lóc thảm thiết vào.
Cái tên Minh Nghĩa đó là một kẻ dễ mũi lòng.”“Nếu chúng vẫn không tin lão thì sao?”Quý Nhậm bẻ từng khớp ngón tay, gã nhìn vào bước họa của Hoàng Ân nói từng chữ một:“Vậy thì chỉ việc nói ra hết kế hoạch của ta ra.
Nhất định phải khiến chúng tự nguyện lên thiên cung một chuyến.
Có như vậy kế hoạch của ta mới trở nên hoàn hảo được chứ.”Hoàng Ân đã làm tất cả