Tịnh Đan, Tịnh Uyển, Tịnh Tân, Tịnh Ngôn và Tịnh Mẫn dẫn đầu đám quân của Quý Nhậm, giả vờ như thiên binh viện trợ.
Vậy mà chúng giết chết hàng trăm thiên binh thiên tướng trên thiên giới.
Một cuộc chiến đẫm máu diễn ra, khắp nơi đều náo loạn và chém giết điên cuồng.Thiên giới hình như chưa chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến nào cả.
Trước giờ họ luôn luôn trong một cuộc sống bình yên, ngay cả thiên binh thiên tướng cũng chỉ đứng giữ cửa mà không hề bỏ chút thì giờ luyện tập thần lực.
Họ chủ quan, khá ỷ y cho rằng sẽ không có ngày Thiên giới bị tấn công.
Vì thế khắp nơi đều loạn, không ai biết làm gì ngoài chống đỡ một cách khó khăn và chờ chỉ thị cấp trên (ở đây là những đại thần và Thiên tử).Điều đáng nói nhất chính là: Những vị đại thần lại không có trên Thiên giới ngay lúc này (không biết do trùng hợp ngẫu nhiên hay do bàn tay đen tối của ai đó sắp đặt), ngoài Huyết Yêu bị giam giữ trong ngục.
Tức là Thiên giới đang lâm vào nguy hiểm và họ đang không biết ai là người đứng đằng sau đám người tấn công mình.Những tên thuộc hạ cấp cao hét vang trời, mở miệng toàn chữ “giết tất cả” khiến thiên binh thiên tướng một phen hoảng sợ.
Có điều, họ đều là thần tướng, dù không luyện tập thường xuyên, nhưng vẫn giữ nhiệm vụ bảo vệ Thiên giới, dù có chết họ cũng nhất quyết không cho bất cứ tên nào xông vào bên trong.Tịnh Đan gào mồm nói lớn:“CHÚNG TA LÀ QUÂN CỨU TRỢ.
HUYẾT YÊU LÀ KẺ PHẢN BỘI VÀ HẮN ĐÃ GIẾT CHẾT THIÊN TỬ.
NẾU CÒN NGĂN CẢN CHÚNG TA VÀO BÊN TRONG CỨU NGƯỜI, CÁC NGƯƠI SẼ PHẢI CHẾT.”Thiên binh thiên tướng ai cũng hoảng loạn nhìn nhau.
Điều Tịnh Đan vừa mới nói có phải là sự thật hay không.
Liệu Huyết Yêu đang bị giam giữ có thật đã thoát ra ngoài và giết Thiên tử hay không.
Nhưng họ biết đám người này không phải quân cứu trợ được phái đến.
Không một binh lính cứu trợ nào mà lại ra tay tàn độc như thế.
Cho dù họ ngu ngốc thì cũng không dễ tin đám người độc ác trước mặt.
Thiên binh thiên tướng vẫn chống trả quyết liệt, mặc cho họ từng người từng người vừa gục xuống, thiên môn quan vẫn đóng chặt.Lúc này, Gia Khánh dẫn theo đội quân nho nhỏ của Huyết Yêu đến chắn trước cổng Thiên giới, ngăn không cho những tên thuộc hạ cấp cao tràn vào bên trong thiên cung.
Một phần họ đã khiến chúng không thể nào đi vào sâu bên trong gặp chủ nhân.
Theo chỉ thị của Huyết Yêu, họ phải cầm chân chúng bên ngoài.
Một mình Huyết Yêu sẽ hạ đo ván Quý Nhậm.
Cuộc chiến bên trong thiên cung giữa hai người đó không ai được phép xen vào.Gia Khánh nhớ lại đoạn Huyết Yêu ngay khi gặp gỡ Thiên tử xong đã gặp họ.
Họ cũng vừa cứu được Tiểu Bạch ra khỏi nhà lao.
Hắn lập tức ra chỉ thị đặc biệt:“Ta và Thiên tử sẽ tham chiến riêng bên trong.
Mọi người phải đảm bảo không được cho phép bất cứ ai trong đám thuộc hạ cấp cao kia vào được bên trong.”Minh Nghĩa dĩ nhiên không chịu làm việc dưới trướng Huyết Yêu chứ đừng nói đến việc gã sẽ làm theo những lời hắn nói.
Thanh Trì Minh Nghĩa đường đường là một đại thần mà lại làm theo lệnh một thần giữ của kiêu ngạo hay sao? Gã không vui đáp:“Ủa? Tưởng anh là chủ xị thật sự của buổi tiệc ư? Mắc gì tôi phải nghe theo lệnh của anh hả?”Gia Khánh thúc mạnh cùi chỏ vào eo Minh Nghĩa khiến gã tru lên như điên, đồng thời còn trừng mắt ý muốn gã im miệng.
Gã liếc Gia Khánh mạnh đến nổi đôi mắt sắp sửa rơi luôn trong đen ra ngoài.
Hiển nhiên gã giận dữ ghê gớm lắm, trước giờ Gia Khánh còn chưa tỏ thái độ như thế với gã vì một cái tên tóc đỏ đâu.Gia Khánh bực mình nói:“Bây giờ là lúc đệ làm càn hay sao? Đệ là con nít ư? Đệ còn chưa nhìn thấy tình huống gì trước mặt chúng ta ư?”Minh Nghĩa tủi thân nói lớn:“Anh không thấy bộ mặt kiêu ngạo của tên đầu đỏ kia ư? Đúng là đáng ghét mà.
Tham chiến dĩ nhiên em sẽ tình nguyện tham gia, nhưng nghe theo cái tên ấy thì đừng hòng.”Huyết Yêu không biết vì sao Minh Nghĩa lại ghét mình như thế, dù sao số lần nói chuyện giữa hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng hắn không muốn dành nhiều thời gian đoi co những chuyện vớ vẫn.
Vì thế hắn chỉ nói:“Nhờ Thanh Trì và Gia Khánh chăm sóc tụi nhóc và giải quyết đám thuộc hạ cấp cao.
Trúc Chi, Tuấn Tú, Thiên Thanh, Thanh Lâm cùng ta vào bên trong.
Ta có chuyện quan trọng cần giao cho mấy người.”Minh Nghĩa chột dạ nhìn bóng lưng Huyết Yêu và Trúc Chi rời đi.
Gã tức mình tự thì thầm với chính mình:“Lúc nào cũng gọi là Thanh Trì, Thanh Trì.
Bộ gọi Minh Nghĩa thì hắn chết hay sao chớ.”Minh Nghĩa vẫn liếc nhìn Huyết Yêu cho đến khi hắn đi khuất mới đứng lên phía trước, quay mặt lại với tất cả mọi người, dẫn đầu đoàn người đến thiên môn quan.
Ai ngờ họ bắt gặp thiên binh thiên tướng của Thiên đình đang vất vả vật lộn với đám tinh binh của Quý Nhậm.Gia Khánh nói với thiên binh thiên tướng:“Những tên này dám xâm nhập vào Thiên giới.
Đã đến lúc cho chúng thấy sức mạnh của thiên binh thiên tướng của Thiên giới ra sao rồi.
Các ngươi đừng khiến Thiên tử phải thất vọng.
Minh Nghĩa sẽ chỉ đạo quân lính giết chết đám người to gan này.”Thiên binh thiên tướng dĩ nhiên nhận ra Gia Khánh.
Ai mà không biết đến vị thần phán xét tài ba, chỉ đứng thứ hai sau Huyết Yêu đâu chứ.
Họ mừng là hai đại thần đều có mặt tại đây: Gia Khánh và Thanh Trì Minh Nghĩa.
Họ biết mình không cô đơn khi chống trả đám người phản tặc này, chính vì vậy máu nóng bắt đầu sục sôi và họ trở nên hiếu chiến đến kỳ lạ.
Họ bắt đầu trở nên hung hăng, vung kiếm vô cùng chắc tay vào đám người tấn công mình.Tịnh Đan và Gia Khánh vừa mới nhận ra nhau.
Họ trao nhau một ánh mắt đầy sát khí.
Có thể thấy ai trong hai người cũng muốn kết liễu đối phương.Gia Khánh bắt đầu nói trước:“Ta nghĩ chúng ta cần một nơi riêng tư.
Ngươi không muốn chúng ta ôn lại chuyện cũ tại đây đâu nhỉ?”Gia Khánh ý muốn hai người tách ra khỏi đám người khác, đi đến một nơi khá xa với cổng thiên giới.
Gia Khánh tạm thời giao lại cho Minh Nghĩa quản lý mọi chuyện tại đây, còn mình phải giải quyết cái tên đáng gườm nhất là Tịnh Đan.Tịnh Đan cũng không muốn ai làm phiền trận chiến của gã và Gia Khánh.
Việc y kéo gã rời đi rất đúng ý của gã.
Xem ra chính y cũng