Trúc Chi đợi Huyết Yêu và Thiên tử rời đi thì bước xuống giường, dáng vẻ chẳng giống bị bệnh gì cả.
Ngược lại, cả cơ thể cô nhẹ tênh, bước đi mà giống như đang lướt nhẹ trên mặt đất, giống như tất cả những gì vừa nảy xảy đến đều là do cô giả vờ.Trúc Chi truyền một chút Vọng Âm vào giọng nói của mình và gọi to:“Hắc Ma.”Nhưng Trúc Chi chờ mãi mà thanh kiếm chẳng rơi vào tay cô, dù cho cây trâm vẫn còn cài trên tóc cô.
Cô thuận tay rút cây trâm xuống ngắm nghía một hồi lâu, ánh sáng từ viên hắc ngọc không còn phát sáng mỗi khi cô chạm vào nó nữa.
Thanh kiếm quả nhiên mất đi một chút kiếm khí, có lẽ trong lúc này nó không thể nghe theo lệnh của cô, có lẽ những gì cô cảm nhận được đều là đúng: Thanh kiếm đang gặp nguy hiểm và có kẻ nào đó muốn lấy sức mạnh của nó từ xa, khi kẻ ấy không thể tìm nó và sở hữu nó, kẻ đó hẳn đã tìm ra cách nào đó chiếm hữu thanh kiếm ngay cả khi thân phận của gã không phải là tiểu ma vương.Huyết Yêu chắc chắn biết điều gì đó, chắc chắn biết cách lấy được quye khí của Hắc Ma khi kẻ đó không mang huyết thống của Quỷ vương.
Bởi vậy hắn mới lo lắng như vậy, bởi vậy hắn mới vội vã như thế.
Mà Cố Nhi và Tịnh Đan đều là hai kẻ không được thoát khỏi Thiên giới naggy khi thiên la địa võng biến mất.“Phải rồi.” Trúc Chi tự nhủ thầm.
Cô luôn miệng nói tiếp:“Tịnh Đan kia vẫn còn sống.
Tịnh Đan kia vẫn còn sống.”Trúc Chi muốn tận mắt nhìn thấy Tịnh Đan chết hoặc tự mình bị bắt giữ mới yên tâm.
Vì thế cô đành phải thân chinh đến gặp gã.
Trúc Chi lướt về phía cửa, cô bước ra ngoài, không một ai canh chừng cũng chẳng một ai ngăn cản cô được.
Tịnh Đan đó nhất định phải vong mạng mới có thể đảm bảo bí mật về cuộc chiến trên Thiên giới, mới đảm bảo thân phận của cô không bị bại lộ (cô không biết gã có nhận có kịp nghe được cô là kẻ giết chết Quý Nhậm và là tiểu ma vương hay không).
Dù sao Quý Nhậm đã cảnh báo cô rằng tên ấy biết Nguyên Sâm đang ở đâu.
Rất có thể gã sẽ chạy thoát và gặp gỡ Nguyên Sâm, đến khi đó cô sẽ không biết được gã sẽ bật mí điều gì nữa.Trúc Chi quyết định tìm gặp Tiểu Bạch và Linh Đàm trước.
Cô phải nắm được thứ gì đó của Tịnh Đan mới có thể tiêu diệt được gã.
Người có thể giúp cô nhìn ra nỗi sợ hãi của gã chỉ có Tiểu Bạch mà thôi.
Cô cũng đâu thể nào ép Gia Khánh nói ra mối thâm thù giữa hai người, cô đâu thể nào đọc được suy nghĩ hay ký ức của Tịnh Đan đâu.Linh Đàm và Tiểu Bạch đang đứng ngoài thiên điện, nơi Thiên tử và những thần tiên thân cận hay tổ chức cuộc hợp.
Chẳng khó cho Trúc Chi khi cô tìm gặp họ.
Cô thấy họ ngồi cách xa nhau, hình như vẫn chưa ai nói với ai câu nào cả.
Cô thật sự khó hiểu khi họ có ngần ấy thời gian mà lại chọn cách im lặng thay vì nói ra những lời trong lòng.
Cô có nên tiến lại phá bĩnh không gian riêng tư mà khó lắm hai cha con họ mới có thể có được kia không?Cuối cùng Trúc Chi quyết định lặng lẽ rời đi.
Hẳn là Tiểu Bạch và Linh Đàm có rất nhiều điều cần tâm sự với nhau, mặc dù thứ họ đang làm là giữa họ đơn thuần chỉ là nhìn nhau mà chẳng nói câu gì, cô cũng không thể ích kỷ đoạt đi đoạn thời gian này của họ.
Có thể họ không quan tâm chú ý xung quanh lắm, nên mới không nhận ra sự tồn tại của Trúc Chi và để cô rời đi một mình.Trúc Chi bay về phía âm thanh đánh nhau đằng xa, nơi phát ra những tia lửa điện và cô có thể thấy chỉ nơi đó bầu trời xám xịt và kéo mây đen bao phủ.
Cô lao tới đó với tốc độ tia chớp.
Cô thấy Gia Khánh và Tịnh Đan đang hung hăng tung sát chiêu vào nhau.Trúc Chi tránh được một không chiêu của Tịnh Đan, gã và Gia Khánh tập trung đến mức không nhận ra có kẻ thứ ba xuất hiện bên cạnh họ.
Cô vội vàng đến tấm lưới thiên la địa võng, chọn một nơi quan sát trận chiến.Xét về sức mạnh lẫn kỹ năng, Gia Khánh đều nhỉnh hơn Tịnh Đan rất nhiều, nhưng Trúc Chi không hiểu sao Gia Khánh vẫn chưa thể giết chết Tịnh Đan.
Hoặc là do gã ấy mạnh hơn so với tưởng tượng của Trúc Chi, hoặc là gã quá lỳ đòn.Trúc Chi đứng một bên quan sát hỗn chiến của cả hai.
Gia Khánh vừa khiến cái đầu lâu trên thanh quyền trượng thoát khỏi quyền trượng và tấn công Tịnh Đan.
Đây là chiêu thức mà lần đầu tiên cô trông thấy.
Theo như cô được biết, cái đầu lâu đó chưa bao giờ rời khỏi thanh quyền trượng.
Cái đầu lâu lao vào Tịnh Đan nhanh đến mức Tịnh Đan chỉ vừa kịp nhận ra một luồng sát khí đang ập đến đã bị trúng một chiêu.Tịnh Đan văng ra xa, cái lưng đập mạnh vào thiên la địa võng và rơi xuống.
Thiên la địa võng cảm nhận thứ gì đó nguy hiểm chạm vào nó thì phát ra sức mạnh kinh khủng.
Một chưởng lực từ thiên la địa võng phóng mạnh vào lưng Tịnh Đan khiến gã lăn mấy vòng dưới đất.
Không nhìn cũng biết gã bị thương trầm trọng ra sao.Điều đàng nói rằng: Gã lăn tròn đụng trúng Trúc Chi thì dừng lại.
Cô phân vân không biết nên ra tay hay đợi Gia Khánh tự mình giết chết gã.
Nếu cô ra tay, thì Gia Khánh sẽ không thể tự mình trả thù của y, như vậy y chắc chắn sẽ trách cô lo chuyện bao đồng.Ngay lúc này, Gia Khánh cũng phát hiện Trúc Chi đứng đó, vẫn bình an vô sự.
Chắc chắn chuyện mà y đang nghe đồn phía bên kia là sự thật.
Rằng Quý Nhậm đã chết.Lúc này, Trúc Chi đành gào lên:“Quý Nhậm đã chết, Tịnh Đan không được thoát khỏi nơi này.
Anh nhất định phải trừ khử được hắn.”Trúc Chi thuận tay nắm lấy cổ áo của Tịnh Đan và ném trả cho Gia Khánh.
Y lướt nhanh như gió thổi, hai bàn chân đạp mạnh vào ngực Tịnh Đan một lần nữa khiến gã nôn ra một ngụm máu tươi, mặt mày tái xanh.Tịnh Đan đã bị thương rất nặng, nhưng gã vẫn cố trụ cho đến bây giờ, có thể nói là kỳ tích.
Nếu Quý Nhậm thật sự đã chết như lời Trúc Chi vừa nói, mà theo tình hình thì đúng như vậy, thì gã phải giết chết Gia Khánh và nhanh chóng biến mất khỏi nơi này, gặp gỡ Nguyên Sâm và báo cáo chuyện quan trọng.Tịnh Đan ôm lấy ngực và đứng dậy, hai chân của gã run run, đứng cũng không vững, duy chỉ có đôi mắt lạnh lùng nhìn Gia Khánh lẫn Trúc Chi.
Gã không thể chết ở đây, dù gã rất muốn giết Gia Khánh, nhưng Nguyên Sâm nhất định muốn biết tất cả những gì xảy ra trên Thiên giới.Tịnh Đan trong nháy mắt đã quyết định một chuyện quan trọng.
Gã mỉm cười khinh khỉnh, vươn tay bắt giữ Trúc Chi làm con tin.
Gã gào to:“Thả ta xuống Thiên giới, Gia Khánh.
Ngươi biết đấy, giữa ta và ngươi chắc vẫn còn cơ hội gặp nhau thôi.
Ta thì không muốn làm ma của Thiên giới đâu.”Trúc Chi