Trúc Chi nghe không sai, cô ả vừa mới nói có thể ngửi được mùi cơ thể của Huyết Yêu.
Cô quay sang nhìn vào Huyết Yêu, xem xem hắn sẽ lạnh nhạt, thờ ơ với người kia ra sao, chờ được cười nhạo cô gái vừa mới đến kia.
Nào ngờ hắn không những không gạt tay ả ra như tưởng tượng của cô trước đó mà còn đáp lại ả, trong giọng có ràng có chút hờn dỗi, nhưng không hề có chút lạnh nhạt nào:“Nàng không thể đợi ta trở về hay sao? Ta đã nói ta đi công chuyện quan trọng rồi còn gì?”Nàng ta ngước mặt lên nhìn Huyết Yêu rồi xụ mặt với hắn, nàng ta dùng tay kia chỉ vào Trúc Chi và nói:“Em chỉ thấy anh lén lút đến đây gặp cô gái này thôi.
Em không thích anh qua lại với bất cứ người nào khác ngoài em.”Trái tim của Trúc Chi nhói lên từng cơn, cô nghe Huyết Yêu gọi cô gái đó là “nàng”, nghe ngọt ngào như thế.
Chưa bao giờ hắn gọi cô một cách trìu mến như vậy.
Cô còn nghe cô gái kia nhắc đến hai từ “qua lại”, rõ ràng như đang ám thị chuyện hai người đang trong mối quan hệ yêu đương.
Mà cũng đúng thôi, hắn và cô đã là gì của nhau.
Chỉ một mình cô yêu đơn phương hắn, cũng chỉ có một mình cô tự thêu dệt ra đoạn tình yêu đẹp giữa hai người.Trúc Chi đoán tất cả do dợi tơ nghiệt duyên kia.
Nó khiến cô ôm giấc mộng ngọt ngào rằng: Huyết Yêu cũng có tình cảm với cô, tình yêu của hắn và cô bắt nguồn từ hai phía.
Hắn lại cố tình không cắt đứt sợi tơ ấy cũng vì muốn bảo vệ tính mạng của cô, mà cô quên rằng không cắt đứt sợi tơ cũng vì muốn bảo vệ tính mạng cho hắn.
Hắn có quyền từ chối tình cảm của cô, không có nghĩa với những cô gái khác hắn cũng vậy.Trúc Chi còn không dám ghen tuông trước mặt cô gái đó.
Cô nào có quyền ghen với “nàng” ấy.
Con quái vật đang cuộn mình bên trong đầu của cô đang bắt đầu nhúc nhích, rất muốn thoát ra ngoài và giết chết cả hai người trước mặt.
Nhưng cô lấy tư cách gì ghét bỏ họ, tư cách của một kẻ yêu đơn phương sao?Trúc Chi bật cười, cảm thấy bản thân thật nực cười, rồi tự xót xa cho chính mình.
Không biết cô nên trưng ra bộ mặt ra sao với hai người trước mặt họ, khi cô gái kia vẫn còn ôm khư khư cánh tay của Huyết Yêu một cách chán ghét.
Cô thả mình xuống giường, không muốn nhìn hai người kia thêm một phút nào nữa.
Cô chỉ lạnh lùng nói:“Hai người rời khỏi phòng tôi được rồi.”Trúc Chi hít một hơi thật sâu, dường như đang cố tỏ ra bình thản, trong khi lòng dạ cô đang rối bời, đôi mắt gần như không cầm được nước mắt.
Mà nếu nhìn họ thêm một chút nữa, cô sẽ khóc mất.
Cô chỉ lạnh nhạt nói thêm với Huyết Yêu:“Tôi thấy anh đã có người đi cùng rồi đấy.
Lần sau anh đừng tùy tiện vào phòng tôi khi chỉ có tôi với anh nữa.
Tôi không hoan nghênh anh.”Trúc Chi nhấn mạnh câu cuối đến hai lần khiến Huyết Yêu hơi sững sốt.
Hắn nhìn vào đôi mắt đen của cô, dường như đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sự lạnh giá trong câu nói của cô, ít nhất là dành cho hắn.
Hắn hơi đắn đo việc có nên rời đi như lời cô nói hay không.Trúc Chi không thích Huyết Yêu cứ đứng đó cùng cô gái lạ và như đang thử thách lòng kiên nhẫn của cô.
Bộ hắn không biết cô sẽ ghen tỵ đến mức nào hay sao? Bộ hắn tưởng sự ghen tuông của đàn bà, sự đố kỵ của họ không thể giết chết bất cứ ai hay sao?Cuối cùng, Trúc Chi tiến ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn hai người kia mà nói:“Nếu hai người không muốn ra khỏi phòng tôi, thì tôi đành nhường không khí cho đôi tình nhân trẻ vậy.”Nói xong Trúc Chi biến mất trước mặt hai người kia.
Cô dịch chuyển ra bên ngoài, có thể không muốn thấy cô gái kia đắc ý vì đã thành công khiến cô bực tức.
Và dường như nếu hai người ấy còn nấn ná lại vài giây nữa thôi, cô thề là đã khóc trước mặt họ.Trúc Chi không phải cô gái yếu đuối, nhưng cô vẫn bị tình yêu làm cho tổn thương.
Huyết Yêu biết rằng cô yêu hắn, biết rằng sự nhiệt tình của hắn dành cho ả kia sẽ khiến cô khó chịu.
Nhưng xem ra hắn không mấy quan tâm cảm xúc của cô lắm.
Hắn đã nói rồi, hắn lo lắng cho cô cũng chỉ vì trách nhiệm của hắn mà thôi.
Dù sao hắn cũng đâu thể nào cho phép một tiểu ma vương sống nhỡn nhơ ngoài Tam giới được.Trúc Chi không biết đi đâu cả, chuyện này khiến cô nhớ lại khoảnh thời gian mình luôn ở một mình trước đây: Không bạn bè, không người thân.
Cô không dám tìm kiếm họ giữa khuya như thế này, ít ra cô không muốn làm phiền họ hay muốn họ trầm luân trong nỗi buồn của cô.
Cô cần một người nào đấy, một người im lặng nghe cô tâm sự mà chẳng hề khiến cô phải xấu hổ.“Phải rồi.” Trúc Chi tự nhủ.Trúc Chi nghĩ ngay đến Hiếu Minh – người đang nằm bên trong bệnh viện.
Cậu ấy đang hôn mê vì linh hồn Vô Ảnh đã rời khỏi thể xác của cậu ấy.
Cậu ấy chính là một người lý tưởng mà cô cần ngay lúc này.
Cô lập tức dịch chuyển đến bệnh viện.Ngay khi Trúc Chi chạm chân vào phòng bệnh, cô đã kịp đỡ lấy thầy Hóa, giúp lưng của thầy không phải chạm đất.
Cô kinh ngạc nhìn thấy Hiếu Minh đang vật tay với một người đàn ông trung niên lạ mặt.
Cô nhanh chóng dìu thầy Hóa ra xa cuộc chiến của hai người nọ.Trúc Chi nghe người đàn ông kia thốt lên kinh hoàng:“Làm sao ngươi thoát được hồ lô giữ linh hồn của ta?”Hiếu Minh đáp với giọng hồ khởi, dường như không mấy quan tâm chuyện gã kia đang hốt hoảng hồn vía:“Ngươi xác định thân phận của ta là Hữu Lực thì ngươi cũng phải biết một chút về ta chứ? Coi bộ ngươi không điều tra một chút gì về ta trước khi bắt nhốt ta rồi.
Hữu Lực ta là thần tiên, làm sao một thần tiên lại bị nhốt trong cái hồ lô vớ vẫn đó.”Người đàn ông bị Vô Ảnh nâng lên không trung một cách dễ dàng.
Gã không ngờ Hữu Lực lại thoát khỏi sự trói buộc đầy bùa ngãi của gã, không ngờ Hữu Lực lại chạm vào cơ thể Hiếu Minh một lần nữa và cứu thầy Hóa thoát khỏi tay mình.Gã nhớ cách đây vài phút, khi gã đang bóp cổ thầy Hóa và suýt nữa đã giết chết thầy thì đột nhiên cổ tay của gã bị ai đó nắm giữ và siết mạnh.
Gã vì quá đau nên buông thầy Hóa ra, sau đó mới kịp nhận ra người vừa tóm lấy mình là Hiếu Minh.
Gã sửng sốt đến mức bây giờ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.Gã đe dọa Vô Ảnh:“Nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của ta, ngài sẽ thân chinh đến và giết chết ngươi.”Vô Ảnh cười trông rất dễ thương.
Anh buông gã xuống, vui vẻ nhìn khuôn mặt bối rối và hoang mang của gã mà nói:“Phải không? Để xem ngài đó của ngươi có thật sự đến đây giết chết ta hay không.”Vô Ảnh rút thanh lưỡi hái ra và hình như rất nóng lòng muốn giết thử gã đàn ông trung niên kia.
Gã kia cũng đã rút thanh kiếm gỗ đào ra ngoài.
Hai tên đang trừng mắt nhìn nhau và xem xem ai sẽ là người tấn công đối phương trước.Trúc Chi thật sự không đoán được tình huống đang diễn ra ở đây là gì.
Làm sao