Trúc Chi chờ cho đến khi cô gái lạ rời đi thì quay lại chổ thầy Hóa và Vô Ảnh.
Cô đến gần Vô Ảnh, áp tay của mình lên đỉnh đầu của anh, rồi rút lấy âm tà độc từ cơ thể anh.Thầy Hóa cũng nhìn ra chuyện cô đang làm rất hệ trọng, nên chỉ đứng im và nín thở chờ đợi cô xong chuyện.
Chỉ trong hai tuần, thầy đã bị dọa từ chuyện này sang chuyện khác: Từ chuyện linh hồn xa lạ đang trú ngụ trong cơ thể con trai của mình, đến chuyện biết được Trúc Chi – một cô học trò trầm tính có kỹ năng bắn cung, lại còn có thể cứu được người khác chỉ bằng cái áp tay lên đỉnh đầu.Độc âm tà lần này không mạnh như những lần trước, nhưng nó vẫn có thể đoạt mạng thần tiên nếu không cứu kịp thời.
Trúc Chi mang dòng máu lai tam giới, người có khả năng miễn nhiễm với tất cả độc tố, nên mới to gan rút lấy âm tà từ bên trong cơ thể con người Hiếu Minh.
Rất có thể độc âm tà lần này ảnh hưởng đến phần linh hồn của Hữu Lực, chứ cơ thể Hiếu Minh làm sao trúng độc chỉ có thần tiên mới có khả năng nhiễm.Trúc Chi loạng choạng rời xa Vô Ảnh một đoạn, rồi mới ngã ngửa ra đằng sau, tấm lưng hao gầy chạm vào nền đất, đau điếng.
Cô cố gắng thế nào vẫn không cách nào gượng dậy nổi.
Hôm nay cô quá rất mệt, từ thân xác cho đến tâm hồn đều mệt mỏi quá độ.
Cô lại vừa rút lấy độc tố từ Vô Ảnh, điều này coi như giọt nước làm tràn ly và nó khiến cô ngất xỉu.Thầy Hóa hốt hoảng chạy đến gọi tên cô, nhưng không cách nào gọi cô tỉnh dậy.
Thầy lại đến lay người Hiếu Minh và thầy thành công khi Vô Ảnh mở mắt nhìn thầy.
Thầy vui mừng suýt nữa đã ôm chầm lấy Vô Ảnh, may mà thầy kịp nhận ra đây hoàn toàn không phải con trai mình.Thầy Hóa vội vàng thông báo cho Vô Ảnh nghe:“Em ấy ngất xỉu rồi.”Vô Ảnh đứng phất dậy, đến chổ Trúc Chi và bế cô đặt lên giường.
Anh bắt lấy mạch của cô và cảm nhận nó đập rất yếu, sắt mặt của cô cũng trở nên tím tái hơn bình thường.
Anh nhăn mặt, nói thầm:“Nó đã trải qua những gì mà cơ thể lại trở nên yếu xìu như thế chứ?”Thầy Hóa biết chắc chắn Vô Ảnh đang tự nói một mình hơn là nói với thầy, nên thay vì nhiều chuyện trả lời hộ thì thầy chọn cách im lặng.
Thầy lại tiếp tục đứng im quan sát xem Vô Ảnh sẽ chữa trị cho Trúc Chi như thế nào.Vô Ảnh thả vào không khí một con bướm nhỏ màu vàng nhạt.
Anh nhìn nó bay hút ra ngoài cửa sổ mới yên tâm nhìn Trúc Chi.
Anh áp bàn tay lên đỉnh đầu của cô, học cái cách mà Huyết Yêu hay làm mỗi khi cô nhiễm âm tà độc.Vô Ảnh lo lắng tự nói một mình:“Ngay cả linh hồn cũng bị thương tổn ít nhiều.
Mình lại không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này.”Vô Ảnh không còn cách nào khác ngoài chờ đợi cho đến khi Trúc Chi tự mình chữa lành và tỉnh lại.
Có thể do cô quá sức khi cứu lấy tính mạng của anh.
Lần nào cũng thế, Trúc Chi mỗi lần giúp ai đó giải độc âm tà đều rơi vào hôn mê.Vô Ảnh quay sang nói với thầy Hóa:“Trúc Chi không sao.
Em ấy chỉ mệt mỏi quá độ, hình như vẫn chưa được nghỉ ngơi phút nào.
Cứ để em ấy nằm đây một chút.”Thầy Hóa ậm ừ.
Như vừa nhận ra căn phòng chỉ còn lại hai người họ: Thầy Hóa và Vô Ảnh, thầy Hóa trở nên căng thẳng, đang thầm sợ hãi rằng Hữu Lực kia sẽ vì chuyện thầy giúp kẻ lạ mặt mà giết chết mình.
Dù sao tất cả mọi chuyện đều từ cái đêm người đàn ông lạ mặt kia đến tìm thầy, còn thầy thì tin tưởng gã tuyệt đối, đến khi gã trở mặt và suýt nữa giết mình mới cảm thấy hơi hơi hối hận.
Đáng lý thầy không nên tin vào gã xa lạ ấy, đáng lý thầy nên chọn hỏi cho ra lẽ Hữu Lực cái lý do anh chiếm lấy thân thể Hiếu Minh là gì.Vô Ảnh dường như cũng vừa nhận ra điều này.
Anh thấy thầy đang cố tránh nhìn vào đôi mắt mình, mùi căng thẳng và sợ hãi của thầy lan tỏa khắp căn phòng và anh biết mình phải làm gì mới xoa dịu không khí lúc này.
Anh biết đã đến lúc họ phải đối mặt với nhau, phải giải thích cho thầy tất cả mọi chuyện.
Bởi vì thầy Hóa có quyền biết sự thật.
Đã đến lúc thầy đối mặt với hiện thực rằng Hiếu Minh đã chết và người bên trong cơ thể của nó chính là Hữu Lực.Vô Ảnh nói trước:“Ba… À không, tôi không phải con trai của ba.
Thói quen của một người cũng kỳ lạ, tôi luôn miệng gọi ba, vì thế tôi suýt nữa đã quên mình không phải con trai của ba.”Vô Ảnh cảm thấy buồn man mát, như có thứ gì đó vừa quan trọng vừa mất đi.
Anh biết anh đã xem thầy Hóa trở thành một người quan trọng đối với mình, có thể do tình thương mà thầy dành cho Hiếu Minh quá lớn khiến anh cũng cảm động, khiến anh tạm quên đi họ hoàn toàn là hai người xa lạ.Vô Ảnh nói tiếp:“Chuyện ba liên thủ với kẻ lạ mặt tôi có thể hiểu, tôi không trách ba vì đã bán đứng tôi cho gã ấy.
Nếu tôi là ba, tôi sẽ muốn linh hồn con trai mình trở lại.
Khi phát hiện kẻ lạ mặt bên trong căn nhà, tôi đã tùy cơ ứng biến, tôi chủ động bị gã bắt giữ, tôi muốn biết kẻ đứng đằng sau là ai và bắt tôi vì mục đích gì.”Thần kinh thầy Hóa vẫn còn đang kích động, rõ ràng vẫn chưa quen những gì diễn ra là thật.
Bởi vì thầy không thể ngờ một thế giới khác vẫn đang tồn tại song song với thế giới con người.
Thầy vừa phát hiện cả hai người mà thầy quen biết đều thuộc về thế giới đó.Thầy Hóa trở nên bị động, hay nói đúng hơn thầy không biết phải nói gì, hỏi gì.
Thầy đành đứng đó, im lặng nhìn một kẻ khác đang nói chuyện với mình bằng khuôn mặt quen thuộc của đứa con trai mà thầy chưa từng nói lời yêu thương tử tế.
Thầy đang chờ điều nghe điều gì đó, thầy muốn biết chuyện quan trọng mà không biết Vô Ảnh có chịu tiết lộ cho thầy biết hay không.Vô Ảnh đau lòng nói thêm:“Hiếu Minh đã chết, linh hồn của thằng bé đã siêu thoát.
Thằng bé trở thành một người thực vật, mà tôi không nỡ nhìn ba cứ đau khổ nhìn khối thân thể của thằng bé nằm đó.
Vì thế tôi đã mượn cơ thể của thằng bé và ba biết những gì xảy ra sau đó rồi đấy.”Thầy Hóa đổ gục xuống sàn nhà.
Ông trợn mắt nhìn Vô Ảnh (đang nói trong bộ dạng của Hiếu Minh) thông báo về cái chết của Hiếu Minh, ông bàng hoàng ôm lấy trái tim của mình.
Thầy đau đớn nhìn thân thể con trai, tận tai nghe thấy nó đã chết và thầy còn chưa kịp nói những lời trân trối nào với thằng bé.
Thầy cũng không biết nó đã chết từ lúc nào.
Điều mà thầy muốn nghe không phải lời thông báo đầy nghiệt ngã ấy, thầy muốn biết thầy còn gặp lại Hiếu Minh không kia mà.
Thầy không tin nổi.Người đàn ông kia đã hứa sẽ giúp Hiếu Minh trở về.
Ông còn tưởng bản thân còn cơ hội gặp nó lần nữa, ít ra ông có thể có cơ hội nói lời xin lỗi thằng bé.
Nhưng bây giờ thì hết rồi, Vô Ảnh vừa nói thằng bé đã chết và linh hồn thằng bé đã siêu thoát, nghĩa là ông không còn cơ hội gặp gỡ nó nữa.
Ông tin Vô Ảnh hơn là tin những lời dối trá của tên độc