Ngọc Điền và Nguyên Dục trao đổi ánh mắt cho nhau, hiển nhiên họ ngầm hiểu ý của Nguyên Sâm là gì: Nguyên Sâm muốn gặp trực tiếp Trúc Chi – tiểu ma vương của mình.
Nhưng chuyện đó đâu thể nào xảy ra được, trừ phi chủ nhân triệu hồi linh hồn thực sự của tiểu ma vương đến đây.
Bởi vì hai người biết chủ nhân đã phong ấn linh hồn của tiểu ma vương thực sự và ngài có thể gọi cô ấy đến đây bất cứ lúc nào.Ngọc Điền nói với Nguyên Dục:“Ta tin ta không nghe nhầm, ngươi cũng biết chủ nhân đặt một phong ấn lên linh hồn của tiểu ma vương.
Nhưng cái xác Trúc Chi chỉ mang trái tim của tiểu ma vương chứ đâu phải chứa linh hồn đâu, không hiểu chủ nhân sẽ làm cách nào mới có thể gặp được tiểu chủ nhân.
Bộ chủ nhân tính thân chinh đến trường học gặp ngài ấy sao?”Nguyên Dục dĩ nhiên biết thân xác kia chỉ mang trái tim mà không hề chứa linh hồn của tiểu ma vương thực sự.
Nhưng y tin chủ nhân Nguyên Sâm biết phải làm gì, nên chỉ nói nhỏ:“Chủ nhân đã nhiều lần nhìn thấy Trúc Chi đó, nhưng chưa có dịp gặp riêng lần nào.
Ta nghĩ ngài ấy có cách của ngài ấy, chúng ta chỉ có thể đứng im nhìn thôi.”Nguyên Sâm cười cười, coi bộ không giữ được sự phấn khích từ trọng bụng.
Lão nghe được hai tên kia đang nói gì, nhưng lão không thèm giải thích, lão chẳng thèm nói cho hai tên kia biết thứ ẩn chứa bên trong thân xác Trúc Chi đó không chỉ có trái tim của tiểu ma vương, mà thật sự còn chứa cả linh hồn.Nguyên Sâm quá già đủ để nhìn được mọi việc một cách thấu đáo.
Một thể xác chứa trái tim của Quỷ chưa đủ trở thành một truyền nhân của Quỷ và không thể kham nổi sức mạnh của Thủy Hà.
Thể xác con người bình thường không có khả năng mang một trái tim đầy sức mạnh, linh hồn chính chủ sẽ bị thiêu rụi, linh hồn tiểu ma vương sẽ bị cơ thể chứa trái tim kia hấp thụ.Nguyên Sâm cá cả hai hai bàn tay là Trúc Chi kia chính là hậu duệ của Y Nguyên và Thủy Hà công chúa, có thể cá luôn hai bàn chân nữa để khẳng định suy đoán của mình.
Lão đồ rằng Huyết Yêu bằng cách nào đó đã phát hiện ra Trúc Chi kia được ghép trái tim của tiểu ma vương, phát hiện linh hồn trong cơ thể Trúc Chi chính là truyền nhân của Quỷ vương.
Lão biết hắn nhờ đóa hắc phù dung mà tìm ra đây.Thằng bé Huyết Yêu đó rất nhanh tay.
Hắn đã lôi kéo Trúc Chi về phe của mình.
Lão biết hắn đã vẽ ra một bức tranh hòa bình thế giới và ép con bé vào một khuôn khổ đặc biệt, khuôn khổ dành cho những người tốt bụng hiền lành theo đúng chuẩn mực mà hắn ưa chuộng.Nguyên Sâm tin một Trúc Chi sống một cuộc sống khổ cực sẽ dễ dàng thông cảm với thế giới con người.
Huyết Yêu hẳn đã đánh trúng tâm lý của Trúc Chi, mới khiến con bé đó nghe theo hắn.Nguyên Sâm khúc khích cười, tự động khen ngợi Huyết Yêu:“Thằng khôn lỏi đó thật sự khiến mình mở rộng tầm mắt mà, không hổ danh là thần giữ của mạnh nhất Tam giới.
Thằng bé đó mà chịu đi theo mình thì hay phải biết.”Nguyên Sâm bỏ những suy nghĩ kia qua một bên, lão quay lại nói với hai tên thuộc hạ:“Rồi hai ngươi cứ đứng đó là sẽ gặp được tiểu ma vương à? Còn không mau đi theo ta.”Nguyên Dục và Ngọc Điền vội vã chạy theo Nguyên Sâm.Huyết Yêu đang cùng Diệu Khang đến phòng Trúc Chi, bước chân của y rất vội vã khiến Huyết Yêu tin rằng y không phải đến đây gặp mình như đã nói, mà đến gặp người tình thì đúng hơn.
Hắn rất bực mình khi không thể ra tay giết chết Diệu Khang như ước muốn, nói thật chuyện đó chưa kinh khủng đến mức phải giết người.Huyết Yêu nhìn thấy Triều Nghê đang bám theo Nhất Uy, còn cậu hiển nhiên đang chạy trốn khắp nơi.
Kể từ khi cứu được Triều Nghê, con bé đâm ra phụ thuộc vào Nhất Uy.
Mỗi nhất cử nhất động của cậu đều thuộc lòng.Trúc Chi hôn mê rất lâu mà còn chưa tỉnh, Triều Nghê chịu trách nhiệm giả dạng Trúc Chi đến trường học cùng với đám nhóc.
Huyết Yêu đã nghe Tiểu Bạch kể về sự tích cũng như mấy lời đồn trong trường học.
Hắn cá sau khi Trúc Chi trở lại trường học sẽ tá hóa khi nghe thấy những lời đồn đầy “ngọt ngào” đó.Nhất Uy bỏ chạy với một khuôn mặt không thể nào bi thương hơn được nữa.
Huyết Yêu chắc mẻm một điều nếu có thể, cậu đã nhốt Triều Nghê lại, hoặc quay trở về quá khứ và rồi không thèm cứu nó nữa.Diệu Khang bắt kịp được Triều Nghê.
Hiễn nhiên với con mắt tinh tường, y đã nhìn ra tình cảm mà Triều Nghê dành cho Nhất Uy.
Nhưng cái kiểu theo đuổi của nó giống làm phiền người ta nhiều hơn.
Bộ nó không nhìn thấy bộ dáng đầy chán ghét của Nhất Uy ư, hay nó thấy mà không hiểu.
Đã vậy, y phải khai sáng cho nó biết.
Y giở giọng trách mắng Triều Nghê:“Triều Nghê, con có thôi cái trò rượt đuổi Nhất Uy khắp nơi thế không? Đàn ông mà người ta né tránh kiểu đó thì phải tự hiểu đi chứ? Cái đó là làm phiên người ta chứ yêu đương gì?”Triều Nghê hừ lạnh không them trả lời Diệu Khang câu nào, nhưng nó lại nghe lời Huyết Yêu khi hắn nói:“Nơi này không phải nơi để chạy nhảy lung tung.”Triều Nghê đã thôi không chạy theo Nhất Uy nữa, mà bỏ vào trong phòng đọc sách luôn, coi bộ muốn tự nhốt mình ở bên trong cho khỏi xấu hổ trước những lời Diệu Khang đã nói ban nảy.Diệu Khang cảm thấy tủi thân vô cùng.
Rõ ràng câu nói của y nhẹ nhàng hơn câu nói của Huyết Yêu rất nhiều, vậy mà Triều Nghê nghe lời hắn răm rắp.
Y tức giận cũng chỉ biết nuốt vào trong bụng mà thôi.Diệu Khang mở cửa phòng Trúc Chi và thấy cô cùng Nguyệt Trinh đang nói gì đó mà cười đùa hớn hở lắm, y thấy trên mặt Nguyệt Trinh có chút xấu hổ cùng ngại ngùng.
Nhìn khuôn mặt dễ thương kia của Nguyệt Trinh đâu giống bộ dáng lo lắng cho tính mạng của y đâu, y liếc xéo Huyết Yêu một cái cho bỏ ghét.
Rồi y khoanh tay đứng nhìn nụ cười ngọt lịm của Nguyệt Trinh với khuôn mặt thỏa mãn vô cùng.Trúc Chi đã bước xuống giường từ khi nào, có thể câu chuyện của Nguyệt Trinh hấp dẫn đến mức cô phải đứng cạnh ả để nghe.
Hai người tập trung đến mức không nghe tiếng bước chân của Huyết Yêu và Diệu Khang.Trúc Chi buồn cười nói:“Nói vậy cái ông Bụt đó cũng đâu quang minh chính đại như vẻ bề ngoài đâu.”Diệu Khang thấy Nguyệt Trinh gật đầu đồng ý với lời đánh giá của Trúc Chi.
Y tự ái, giả bộ ho húng hắng vài tiếng, coi như thông báo mình đang đứng ở đây.Nguyệt Trinh vừa nhìn thấy Diệu Khang đứng đó thì khuôn mặt giãn ra rất nhiều, nụ cười trên môi ả càng sâu.
Diệu Khang thấy thế liến nhào tới ôm lấy Nguyệt Trinh vào lòng.
Hành động đó đã vô tình trúng phải Trúc Chi và khiến cô té nhào sang một bên.Huyết Yêu nhanh tay đón lấy cô.
Bốn mắt họ nhìn nhau và Huyết Yêu rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim Trúc Chi đập vang dồn trong ngực mình.
Hắn dìu cô ngồi xuống cạnh giường và đang hối hận khi không giết quách Diệu Khang đi.Nguyệt Trinh xấu hổ đẩy Diệu Khang ra.
Ả nói:“Chàng đang làm gì trước mặt mọi người thế?”Diệu Khang nhéo gò má của Nguyệt Trinh và lí nhí nói:“Huyết Yêu đâu tính là mọi người.
Nghe nói nàng đang lo lắng cho ta, nên ta chạy qua bên này liền nè.”Huyết Yêu có thể kiềm chế cơn giận dữ, nhưng Trúc Chi thì không.
Cô vừa nhìn thấy Diệu Khang đã không thể giữ tinh thần ổn định hay triều mến như bình thường nữa.
Mỗi lần nhớ lại cái khoảnh khắc y hôn Nguyệt Trinh bằng khuôn mặt của Huyết Yêu là cô lại muốn phát khùng với y.Cuối cùng, Trúc Chi nhảy khỏi giường và nhanh tay rút cây trâm trên đầu xuống, trực tiếp hạ cây trâm xuống vai Diệu Khang.
Y hú lên đau đớn, bàng hoàng nhìn Trúc Chi bằng ánh mắt không thể tin được.Không chỉ Diệu Khang, mà Nguyệt Trinh và Huyết Yêu