Đã quá muộn, chú bảo vệ bị cả đám thây ma vây quanh và chỉ vừa kịp nghe một tiếng hét hãi hùng của chú trước khi kịp nhìn thấy cả cơ thể của chú bị vùi lấp bởi chúng.
Tiếng la thất thanh của chú bảo vệ dường như chỉ kích động chúng thêm hơn là sự thương xót.
Chúng cắn xé, cào cấu cho đến khi âm thanh rên rỉ của chú bảo vệ từ từ nhỏ dần và tất hẳn mới dừng lại.Từ những vết cào xé trên cơ thể chú bảo vệ, có thể khẳng định những thây ma kia chỉ thích thú làm đau chú bảo vệ thay vì muốn giết chú ngay tức khắc.
Cái xác đầy máu của chú nằm im lìm giữa nghĩa trang, bị đám thây ma thay phiên dẫm đạp bước qua, trông rất khủng khiếp.Thây ma tiếp tục tiến ra khỏi nghĩa trang.
Đừng nhìn những bước khập khiển, chậm chạm mà tưởng chúng vô hại, khi thấy con người phía xa, chúng trở nên nhanh lạ thường.
Chúng vồ lấy con người và biến họ thành đồ chơi trong tay chúng.
Chẳng mấy chốc, con đườngđầy cỏ xanh trở nên khô héo, những cái xác bị xé nát rải rác khắp con đường mòn.Có một kẻ đứng trên một tấm bia mộ, đang cười đầy độc ác.
Người này có mái tóc dài và rối bù xù, tóc mái dài che cả đôi mắt, nhưng không vì thế mà không cảm nhận được chút tà khí từ ánh mắt của ả.
Khuôn mặt vì bóng đêm mà không thể nhìn thấy rõ, chỉ thấy được hàm răng vàng khè của ả khi môi hé mở.
Ả nhỏ thó, cao một mét rưỡi, chân không mang dép, móng chân đen thui và có thể ngửi được mùi hôi thối bóc ra từ người của ả.Ả đàn bà đứng trên bia mộ không phải một thây ma, bằng chứng là ả biết nói và biết ăn như một con người bình thường.
Ả đang cầm trên tay (bàn tay ghẻ lở đen thui) một trái táo màu đen và bắt đầu nhai ngấu nghiến trái táo.Ả rút một cây sáo nhỏ gắn trên cái thắt lưng của mình và thổi một khúc hát ru đầy ma mị.
Giai điệu bài hát rất quen thuộc, nhưng vào tay của ả đàn bà, nó lại trở nên ma mị và điên dại.
Nó khiến đám thây ma ngoài kia có thêm sức sống hơn, chúng điên cuồng di chuyển và đôi mắt trở nên hoang dại hơn cả khi đội mồ dậy.Một con chim cú vừa đậu trên cánh tay của ả.
Ả vuốt ve nó, cho nó ăn phần còn lại của trái táo, nhưng con chim tỏ vẻ khinh thường thấy rõ, nó không chịu đớp trái táo mà ả cố dí vào miệng nó.
Lúc này ả mới chịu thôi ép con chim ăn trái táo, ả hừ lạnh:“Được chú Nguyên Sâm cưng chìu đến quên luôn cả ta, thứ đồ phản bội.”Mặc dù vậy, ả không tỏ vẻ chán ghét con cú lắm.
Ả còn lấy ra một chút thức ăn đầy máu tưới đưa cho con cú rồi kẹp thư vào chân của nó.
Lần này con cú có vẻ phấn khích vì được cho đồ ăn ngon, nó ăn hết thức ăn mới sải cánh bay đi.Ả tự nói với bản thân mình:“Lâu quá rồi không vui chơi cho hết mình.
Lần này ta nhất định sẽ tẩm máu trần gian như mơ ước bấy lâu nay.” Ả nói xong thì nhảy xuống từ tấm bia mộ, lướt như bay theo đám thây ma mà ả đã thả ra.Lúc này, bên phía công an vừa nhận được cuộc gọi lạ và tiếng la thảm thiết của chú bảo vệ.
Tất cả lực lượng đã bị huy động ra bên ngoài, bên trong đồn cảnh sát bây giờ chỉ còn vài người.
Dù vậy, họ cũng cần cho người đi xem thử tiếng kêu cứu ấy từ đâu mà ra.Thầy hiệu trưởng cùng người anh của mình đang tuần tra gần nghĩa trang.
Bởi vì theo như linh cảm của một người làm nghề lâu năm, chú ấy có cảm giác kì quái khi nhìn bầu trời xa xa – nơi nghĩa địa, được bao phủ bởi một đám mây đỏ rực kì dị.
Mà đáng lý cái màu đỏ kia chẳng ăn nhầm gì với màn đêm tối ngay lúc này.
Vả lại có một mùi hôi thối kì kì nơi chóp mũi, hòa lẫn vào làn gió đều là mùi máu tanh.
Mà cái thứ mùi ấy phát ra từ khu nghĩa địa phía bên kia con đường.Thầy hiệu trưởng cảm thấy hơi rùng mình một chút.
Thầy hoàn toàn không thích nghĩa trang một chút nào hết, nhất là khi biết có thể gặp ma ở đấy.
Nhưng thứ mà họ gặp lại không phải là ma cỏ gì cả, thứ đang nằm trên lòng đường là một xác chết, như vừa bị giết mà thôi.Cảnh sát trưởng nhanh chóng cho người đến xem xét thi thể.
Ông phát hiện có rất nhiều vết cào và vết cắn trên người nạn nhân.
Khuôn mặt của người này rách nát đến mức ông phải giấu đi sự buồn nôn.
Ông đã bao nhiêu lần nhìn thấy tử thi, nhưng chưa bao giờ thấy lạnh gáy như lần này.
Nạn nhân bị giết hại một cách dã man, thật đáng hận mà.Thầy hiệu trưởng không nhịn được như anh mình, ông đứng một bên nôn ra tất cả mọi thứ có trong dạ dày.
Đầu óc bắt đầu xây xẩm, chân tay run rẫy, đứng cũng không vững.
Ông không dám nhìn cái xác chết ấy thêm một lần nào nữa.Diệp Thuận – cảnh sát trưởng, anh trai của thầy hiệu trưởng Diệp Thiên, nói với em của mình:“Hay mày cứ về trước đi.
Tụi anh sẽ truy theo dấu vết của hung thủ, sẽ còn nhiều cảnh kinh dị hơn, đến lúc đó mày xỉu thì anh cũng không có thời gian mà đưa mày vô bệnh viện đâu.”Thầy hiệu trưởng ngang bướng trả lời như một đứa trẻ:“Em đâu có yếu đuối dữ vậy.”Một viên cảnh sát từ xa chạy đến nói với cảnh sát trưởng, khuôn mặt anh chàng trắng bẹch như vừa gặp phải ma:“Báo cáo, cách đây vài trăm mét cũng có vài cái xác giống như thế này.”Diệp Thuận đinh ninh đang có một vụ giết người hàng loạt do một tên tâm thần nào đó gây ra.
Từ những vết thương trên người nạn nhân, kẻ điên này rất có thể là một tên cực đoan, muốn làm tổn thương tất cả những ai gã gặp trên đường đi của mình, hoặc tên điên này tưởng mình đang hành động như một tên phán xét nào đấy trong ngày tận thế chắc.Diệp Thuận bắt đầu chỉ huy:“Gọi thêm người đến đi.
Nếu bắt buộc phải điều động cả lực lượng cơ động của thành phố thì cứ gọi.
Chúng ta nhất định phải tóm hung thủ trước khi nó giết tất cả những ai nó nhìn thấy.
Đồng thời nhờ bên truyền hình phát cảnh báo cho người dân, đừng ai ra ngoài vào ngay lúc này.”“Dạ.”Viên cảnh sát vừa nhận lệnh là chạy mất.
Diệp Thuận nhìn sắc trời màu đỏ trên cao một lần nữa, thầm hy vọng không có thêm bất cứ xác chết nào.
Còn thầy hiệu trưởng đang lo lắng cho an toàn của tất cả những ai đang đứng ở đây (bao gồm cả ông).
Đáng ra ông nên nghe theo lời của Thanh Lâm, rằng chỉ nên ở một chổ thôi mới phải.
Ông tin rằng chuyện đang xảy ra nhất định có liên quan mật thiết đến “thế gới” ấy.Lôi Trí đang tìm cớ đuổi khéo “bộ ba yếu đuối” rời đi chổ khác.
Bởi vì nó lo sợ đám sát thủ thật sự sẽ gây nguy hiểm cho họ.
Ít ra nhóm người của nó và Minh Nhựt có thể kham nổi đám sát thủ kia, đủ thời gian giúp Ngư Lâm hạ được Ngọc Điền.Thình lình, một tử thần xuất hiện bên trong sân trường và đang thì thầm gì đó vào tai Minh Nhựt, khiến mặt nó xanh xao.
Tay của nó bấu chặt những ngón tay vào vai Lôi Trí (thằng này la oai oái, suýt chút nữa đã đè bẹp Minh Nhựt dưới đất cho bỏ ghét) mới đứng vũng.Minh Nhựt phất tay bảo tử thần kia lui ra một bên.
Nó quay sang cấp báo với Lôi Trí, như Lôi Trí là chủ xị ở đây:“Thây ma trỗi dậy từ nghĩa địa.
Chúng đang tràn lan khắp nơi ngoài kia.
Đã giết được rất nhiều người, linh hồn của họ không nằm trong sổ sinh tử, những linh hồn đang vất vưởng khắp nơi ngoài kia.”Lôi Trí hét lên inh ỏi:“CÁI GÌ?”Bộ ba yếu đuối cũng vừa nghe những lời mà Minh Nhựt vừa nói rất rõ ràng và từ “thây ma” lọt vào tai họ khiến đầu óc họ hơi mơ hồ.
Thây ma là những xác chết được ai đó triệu hồi