Thầy hiệu trưởng yếu bóng vía, tự mình quá sợ hãi mà hét lên inh ỏi, trong khi thây ma Bảo chưa kịp cắn trúng ông.
Cái môi của nó chỉ vừa hé mở và định táp cái cổ của ông thì Trúc Chi từ đâu xuất hiện ném thứ gì đó vào người thây ma Bảo, khiến nó nằm vặt ra, không nhúc nhích được thêm, cả cơ thể đè lên người thầy hiệu trưởng.
Thầy phải dùng hết sức mới đẩy thây ma Bảo ra khỏi người mình.Thiên Thanh và Thanh Lâm nhanh chóng đỡ thầy hiệu trưởng lên.
Bộ mặt thầy khi nhìn thấy hai đứa con trai của mình như nhìn thấy vị cứu tinh xa lạ nào vậy.
Thầy tưởng sẽ không còn cơ hội gặp lại hai đứa con bé nhỏ (à, không có bé nhỏ lắm) của thầy nữa.
Thầy vừa xoa người này, nhéo người kia (Thanh Lâm bị nhéo thì nhăn mặt chịu đau), miệng thì méo mó nói:“Tưởng kì này ba chết chắc rồi.”Thanh Lâm cự nự lại ngay:“Con đã nói ba nên ở một chổ rồi mà.
Suýt chút nữa ba biến thành thây ma luôn rồi.”Năm viên cảnh sát bị thây ma Dương bám sát gót, họ không thể bắn hạ đồng đội của mình, dù anh ta đang ở trong bộ dạng thế nào đi nữa.
Ngay cả bác cảnh sát trưởng Diệp Thuận cũng không cách nào quyết đoán, không thể nào bắn vào ngực Dương được.Trúc Chi thấy vậy thì giương cao súng, nhắm vào lưng của Dương mà bắn.
Phát đạn bay ra khỏi khẩu súng lục khiến ai cũng tả hỏa nhìn lấy, chú Diệp Thuận hét lên muốn ngăn Trúc Chi lại, nhưng đã quá muộn, viện đạn đã ghim trúng lưng của Dương khiến nó gục xuống đất.Diệp Thuận nhào đến bên cạnh Dương, xem xét vết thương trên người nó.
Quái lạ là ngoài cái vết màu đen xì dính đầy áo của nó thì chẳng thấy vết thương do đạn bắn ở đâu cả.
Rõ ràng ông đã thấy Trúc Chi bắn trúng lưng nó rồi cơ mà.Diệp Thuận lảm nhảm một mình:“Chuyện gì vậy?”Thầy hiệu trưởng nhìn thấy Trúc Chi đang đứng đó thì suýt ngất xỉu, dù thầy đã nở một nụ cười không thể nào rạng rỡ hơn dành cho cô.
Chả là Huyết Yêu đã nhất trí những người còn lại (dĩ nhiên có cả Trúc Chi) đi cùng với hắn đến cõi Vô định rồi kia mà.
Không lẽ người đứng trước mặt là một hồn ma, nhưng cô không phải ma còn gì.Diệp Thuận quay đầu nhìn Trúc Chi thật sâu, vừa đánh giá cô, vừa cảm thấy sợ hãi.
Đứa trẻ này chỉ trạt tuổi Thanh Lâm, nhưng hành động dứt khoát, lại còn biết dùng súng.
Khẩu súng lục trong tay Trúc Chi có màu đỏ, nhưng nó vẫn là một khẩu súng, thế thì con bé đâu được phép sử dụng nó.Còn năm người cảnh sát khác hú vía nhìn thân ảnh bé nhỏ của Trúc Chi đang đứng đó, lại nhìn thây ma Dương đang nằm dưới chân họ, vẫn còn hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Rõ ràng đám nhóc học trò cùng hai thằng cháu trai của Diệp Thuận biết con bé con ấy, vì thế tụi nó mới cười rạng rỡ với con bé và ngay cả thằng em trai lớn tuổi đầu rồi của ông bên kia cũng mừng húm khi thấy nó.
Ông đứng dậy, định bụng sẽ tra hỏi kỹ càng chuyện này.Tuấn Tú cũng đang đứng đằng sau Trúc Chi.
Thanh Lâm vuốt mồ hôi trán, may mà họ gặp Trúc Chi giữa đường.
Khi ấy Trúc Chi chỉ kịp kéo cả nhóm đến đây chứ vẫn chưa có cơ hội giải thích gì cả.
Thiên Thanh không thể nào dám tưởng tượng cái cảnh họ đến chậm một bước và thầy hiệu trưởng bị cắn, sẽ thế nào nữa, có thể sẽ có một thây ma từng làm một ông hiệu trưởng chăng.Trúc Chi chờ tất cả mọi người giữ im lặng mới nói, cũng không quan tâm Diệp Thuận đang nhìn mình bằng ánh mắt gì nữa:“Khẩu súng này chứa một chất làm tê liệt cơ thể của một con nguoười bị thây ma cắn.
Những người bị thây ma cắn trúng vẫn có thể cứu được, trừ phi họ xé nát thì mới cứu không được nữa thôi.”Thầy hiệu trưởng thắc mắc:“Làm sao vẫn cứu được họ? Nếu như họ nổi điên lên cắn chết chúng ta thì làm sao?”Trúc Chi nói:“Dạ, thuốc mê có tác dụng cho đến khi con tiêu diệt cô ả đã triệu hồi đám thây ma này.
Chỉ cần hạ được người đàn bà này, mọi thứ sẽ trở lại bình thường mà thôi.”Thiên Thanh không thể ngậm được cái miệng của mình, anh hỏi ngay:“Làm sao biết được kẻ đã triệu hồi thây ma là ai?”Trúc Chi nói rất vội, coi bộ đã không còn nhiều thời gian nữa:“Em sẽ làm việc đó.
Em biết người đàn bà này sẽ đến đâu tiếp.
Em có được điềm báo, mọi người hiểu ý em chứ? Mọi người phải cố gắng cầm cự cho đến khi nào em hạ người đàn bà kia.
Thây ma sẽ không ngừng lại trừ phi ả thua cuộc.
Vậy nên cẩn thận một chút.
Những người bị cắn sẽ trở lại bình thường nếu người đàn bà kia chết.”Thiên Thanh tự mình tóm gọn lại mọi chuyện:“Vậy chúng ta chỉ cần giết chết đám thây ma, còn những người bị cắn sẽ tự động trở lại bình thường sau khi được chữa trị kịp thời.
Rồi anh hiểu rồi.”Thanh Lâm hỏi:“Làm sao phân biệt được đâu là thây ma, đâu là người bị cắn?”Trúc Chi đưa cho Thanh Lâm một chiếc túi chứa một thứ bột mà Huyết Yêu đã chế tạo ra, nhằm phân biệt thây ma thật và thây ma vừa bị cắn.
Cô nói:“Thứ bột này sẽ khiến những người bị cắn ngất xỉu, chuyện còn lại mọi người đã biết làm gì rồi chứ? Phải bắn vào đầu, nhớ nhé.
Chị sẽ rải thứ này xuống mọi nơi mà chị đi qua.”Diệp Thuận nghe không hiểu bất cứ điều gì cả.
Nghe như Trúc Chi đang chỉ huy đám nhóc nhà ông đánh lũ thây ma, dường như tụi nó đã làm điều đó nhiều lần rồi.
Làm sao mà ngay cả thầy hiệu trưởng cũng có vẻ nghe răm rắp lời nói của con bé như thế.Diệp Thuận không kịp chất vấn ai cả, cả một binh đoàn thây ma đang vừa xuất hiện phía xa xa và khó lòng mà tâm sự chuyện gia đình ngay lúc này.
Ông thấy chúng đang tăng tốc khi ngửi thấy mùi con người ở đây.Trúc Chi bay đến chắn trước mặt tất cả mọi người.
Cô lôi Thượng Nguyệt ra và nhắm vào đầu một thây ma, cô bắn chuẩn xác đến mức cái đầu của nó nổ tung.
Diệp Thuận không kịp nhìn thấy cô đã lấy cũng tên ở đâu ra, mới vừa rồi vẫn còn đang cầm khẩu súng màu đỏ.Thanh Lâm hú hét inh ỏi đầy phấn khích.
Nó cũng bắt chước và nhắm trúng đầu một con khác.
Thầy hiệu trưởng nhìn nó với ánh mắt tự hào cùng hâm mộ.
Thầy không ngờ con trai của thầy đã trưởng thành như thế.
Có lẽ nó đúng khi theo đuổi ước mơ của nó, có lẽ nó đúng khi đi theo con đường bảo vệ những người vô tội theo cách riêng của nó.
Và với tài năng bắn súng thế kia thì trở thành một ông hiệu trưởng như ông đúng là phí phạm một tài năng, ấy là Thanh Lâm còn chưa từng trải qua một lớp huấn luyện nào như Thiên Thanh, cái đó được xem là thiên phú chăng.Thanh Lâm hét lớn:“Nhập tiệc đê.”Thiên Thanh cũng vừa bắn hạ được một thây ma, anh gào lên phía kia cho Diệp Thuận nghe được:“Bắn ngay đầu nha bác ơi.”Diệp Thuận sợ những người khác không biết phải làm gì nên