Huyết Yêu đối với yêu cầu của Trúc Chi có hơi dao động.
Thứ nhất, người có thanh quỷ kiếm là cô, người duy nhất trở thành kình địch của Nguyên Thảo và chắc chắn chỉ có cô mới có thể hạ được cô ả kia.
Thứ hai, người có thể chịu được lửa địa ngục (ngoài Y Nguyên) cũng lại là cô.
Nếu cô vào âm phủ bằng cửa sau (như mọi khi hắn vẫn hay làm), cô có thể gặp được Địa Mẫu, có thể thay hắn truyền vài tin tức mật.Nhưng yêu cầu của cô cũng chứa vài nguy cơ, rất nguy hiểm cho Trúc Chi.
Bởi vì cơ thể của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn không chắc cô đã dùng được thành thạo thần lực hay chưa.
Và cũng vì thanh Hắc Ma vẫn chưa xuất hiện sau khi nó hy sinh bảy phần quỷ khí giúp Trúc Chi sống lại.Trúc Chi căng thẳng tột độ.
Liệu Huyết Yêu có đồng ý với kế hoạch của cô hay không, liệu bàn tay của cô có ngăn được bản thân muốn giết chết hắn khi cả hai tiếp tục đi chung hay không.Trúc Chi cứ tưởng Huyết Yêu sẽ từ chối lời đề nghị của mình, nhưng hắn chỉ yêu cầu:“Cô thử gọi Hắc Ma trước đã.
Ta phải chắc rằng cô có Hắc Ma trong tay, như thế ta mới yên tâm.”Trúc Chi cắn môi, cô đã thử gọi quỷ kiếm rất nhiều lần, đều không thành công.
Cô chỉ hy vọng lần này nó sẽ đến bên cạnh khi cô gọi.
Cô hít một hơi, rồi dồn một chút vọng âm vào giọng nói.
Cô gọi thử:“Hắc Ma.”Cả Trúc Chi và Huyết Yêu đều căng thẳng chờ đợi.
Thời gian trôi tầm hai phút hơn, nhưng chẳng thấy bóng dáng của thanh kiếm của quỷ đâu.
Cô tưởng như mình toi đời rồi, rằng mình và quỷ kiếm sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa.
Rằng Huyết Yêu nhất định không đồng ý cho cô mạo hiểm tính mạng đi gặp Nguyên Thảo và cả Địa Mẫu.Bỗng dưng Hắc Ma nằm gọn trong tay Trúc chi và suýt nữa cô đã nhảy lên ăn mừng.
Quỷ kiếm đang kích động trong tay của cô, như muốn xông pha chiến đấu ngay bây giờ.
Cô cười toe toét với Huyết Yêu và ngay cả Tiểu Bạch cũng vui mừng thay cho cô.Huyết Yêu lúc này mới yên tâm.
Hắn nói qua về người phụ nữ Nguyên Thảo kia.
Ả là một kẻ đáng gườm mà chỉ có quỷ kiếm mới có thể đánh bại.
Nguyên Thảo là bán thây ma.Trúc Chi ngắt lời Huyết Yêu:“Bán thây ma là gì nữa?”Huyết Yêu giải thích:“Bán thây ma tức là một nửa dòng máu của nó là thây ma, một nửa là con người.
Vì thế nó không bị hại bởi vũ khí thông thường, vì cơ thể giống như một xác chết.
Chỉ có quỷ kiếm trở thành yếu điểm chí mạng của nó, bởi vì nó vẫn có trái tim của con người.”Trúc Chi gãi đầu gãi tai, coi bộ đang rất khó hiểu.
Làm sao mà một con người và một thây ma lại phát sinh kiểu tình cảm nam nữ và dẫn đến có con được.
Điều đó hoàn toàn trái ngược với tự nhiên cơ mà.
Vốn dĩ một thây ma đâu có cảm xúc gì.Huyết Yêu một lần nữa tỏ ra là một người đọc được suy nghĩ qua biểu cảm của người ta.
Hắn đoán được những điều thắc mắc trong não bộ của Trúc Chi và hắn phì cười.
Hắn nói với cô:“Thây ma đầu tiên xuất hiện trên tam giới vốn dĩ là một con người.
Gã ăn thịt đồng loại để sống sót, uống máu người để sinh tồn.
Dần dần cơ thể biến thành một thứ mà gã không thể nào hình dung nổi, nó thối rửa, nhưng bất tử.
Cho đến một ngày gã gặp được người trong mộng, chiếm đoạt nàng ta.Bà ta là Thúy Thảo, người được Nguyên Sâm cứu mạng trong một lần chạy trốn khỏi gã thây ma.
Lão phát hiện người phụ nữ kia mang thai, nên đã giữ lại bên cạnh của mình.
Còn gã thây ma đã bị Địa Mẫu giết chết.
Đứa con lai có khả năng gọi xác chết sống lại chính là Nguyên Thảo.
Chuyện này ta nghe lại từ Địa Mẫu trong một lần đàm đạo kể chuyện phím với nhau.”Tiểu Bạch đang cố nắm bắt vài thông tin quan trọng từ cuộc trò chuyện thú vị của Huyết Yêu và Trúc Chi.
Thì ra Nguyên Thảo kia là một bán thây ma, vì thế không một vũ khí nào có thể hạ được ả, ngoại trừ quỷ kiếm.
Nó không còn nằng nặc đòi theo Trúc chi cho bằng được nữa, bởi vì thứ có thể đánh bại ả ta nằm trong tay Trúc Chi kia mà.Huyết Yêu nhanh chóng hướng dẫn cho Trúc Chi đến Âm phủ bằng cửa sau.
Vì cô sẽ không vượt qua đám lính gác cổng ở địa ngục mà không bị chúng làm cho bị thương hay hiểu lầm thành kẻ địch và bắt nhốt.
Hắn đưa cho cô tín vật giữa hắn và Địa Mẫu và dặn dò kỹ càng.
Rằng cô nhất định phải đưa cho Ngọc Thước, người chăm sóc cây cảnh ở âm phủ, cô ta sẽ đưa cô đến gặp Địa Mẫu nhanh nhất.Trúc Chi đã hiểu, nhưng vấn đề nằm ở chổ: Muốn đi qua cửa sau của âm phủ chỉ cần đi qua ngọn lửa địa ngục.
Mà ngọn lửa địa ngục ấy Huyết Yêu đang giữ trong tay.
Hắn vẫn thường dùng cách này đi đến gặp Địa Mẫu mà không cần phải đi qua cửa chính.Trúc Chi không chắc mình làm được, dù Huyết Yêu đã chắc mẻm rằng cô sẽ sống sót qua lửa quỷ kia thôi.
Bởi vì cô có khả năng kháng lại lửa quỷ.
Lần đầu tiên Trúc Chi cảm thấy may mắn khi cô mang dòng máu của quỷ vương Y Nguyên.Đúng như dự đoán của Huyết Yêu, Trúc Chi đã xuyên qua được lửa quỷ đến được khu vườn của âm phủ.
Cô rất thắc mắc là âm phủ mà cũng có một khu vườn thơ mộng, có cả một người chăm sóc cơ đấy.Trúc Chi tưởng mình đang lạc vào thế giới thần tiên nào đấy thôi.
Cố không tưởng tượng nổi âm phủ mà lại có một nơi đẹp thơ mộng như thế.
Nhìn trăm hoa khoe sắc, ngửi được mùi hương thơm khiến tâm hồn cô được thả lỏng, đâu ai ngờ nó được nuôi dưỡng sâu dưới lòng đất như thế đâu.Trúc Chi men theo lối mòn như những gì Huyết Yêu chỉ dẫn, cô thấy một cái chòi nhỏ - nơi ở của Ngọc Thước.
Cô tăng tốc đi về phía đó và thấy cô gái xinh đẹp (còn cài một nhành hoa kì lạ, màu đỏ thắm trên đầu, đang ngâm nga câu hát gì đấy mà cô không biết).Khứu giác của Ngọc Thước rất nhạy.
Nàng nhận ra trong làn gió có lẫn mùi hương của ai đó và khi nàng xoay người lại đã thấy Trúc Chi đứng trước mặt mình.
Nàng không nói gì cả, chỉ bay vào tấn công Trúc Chi.Trúc Chi không kịp thấy Ngọc Thước lấy vũ khí ra từ đâu, chỉ thấy trên tay của nàng ta là một chiếc lá dài bằng một thanh kiếm, sắc nhọn như được phù phép.
Nàng ta đang cố giết Trúc Chi bằng thứ vũ khí ấy.
Trúc Chi phải né đến ba lần mới thoát được sát chiêu của nàng ta.Trúc Chi cố gào lên:“Khoan đã.
Chúng ta nói chuyện một chút đi.”Nhưng Ngọc Thước dường như không nghe thấy, hoặc nàng ta giả điếc.
Nàng ta chỉ một lòng muốn lấy mạng Trúc Chi mà không cần biết thân phận của cô là gì cả đâu.
Kẻ từ lúc nào lại có một kẻ to gan đến mức xâm nhập vào cửa sau của âm phủ kia chứ.
Bộ cô tưởng Ngọc Thước dễ dàng bị đánh bại nên mới chọn tấn công từ của sau ư.Trúc Chi bực mình rút cây trâm cài tóc xuống, đỡ lấy nhát chém hiểm của Ngọc Thước.
Sau đó hét vào mặt nàng ta:“Chị là Ngọc Thước, đúng không ạ?”Ngọc Thước híp mắt nhìn cây trâm trên tay của Trúc Chi, khuôn mặt tự dưng không còn vẻ độc ác nữa, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, nàng ta cũng thu lại thanh kiếm tạo từ lá cây của mình.
Nàng vui vẻ nói:“Ngươi là người của Huyết Yêu.
Sao không nói sớm?”Trúc Chi định cải lại nàng ta, định nói rằng chính nàng ta là người