Nhất Uy nhìn Triều Nghê đang đứng bên cạnh mình, cậu nở một nụ cười hiếm hoi dành cho nó khiến nó sung sướng.
Nụ cười của cậu khiến trái tim của nó đập loạn nhịp và đây hẳn là lần đầu tiên nó có cảm xúc như thế với một tên con trai.
Nó có cảm tưởng chỉ cần cậu tiếp tục cười như thế với nó thì nó có hy sinh mạng sống tại đây vì cậu cũng mãn nguyện.Nhất Uy nói với Triều Nghê:“Nếu thấy quá nguy hiểm, thì em cứ rời đi trước, đừng lo cho anh.”Triều Nghê bướng bỉnh đáp:“Em mới không thèm đi đâu hết.”“Đây là trận chiến của anh và cô ta.
Anh phải là người phong ấn ả trở lại phiến đá, nhất định phải là anh.”“Nhưng mà em không muốn anh bị thương.
Dù sao chú Huyết Yêu muốn em tới đây cùng anh chắc chắn có nguyên do.
Em không muốn cõng xác anh trở về.”“Anh sẽ không chết dưới tay một con gà thành tinh.”Nhất Uy nắm lấy tay Triều Nghê kéo nó về phía sau lưng của mình.
Cậu không muốn nó xen ngang vào trận chiến của cậu cùng Bạch Kê.
Có vẻ ả cũng thích thú khi cậu muốn một chọi một với ra.
Thế thì ả nên chiều theo ý của cậu, ả ngừng gọi đồng bọn tới và dùng pháp lực của mình trói Triều Nghê lại.Triều Nghê bị trói bởi một sợi dây thừng xuất hiện từ hư không.
Nó bị nâng lên cao, cách xa Nhất Uy và Bạch Kê một khá an toàn, chỉ đủ cho nó im lặng quan sát trận đấu mà không nhúng tay vào.Nhất Uy dự định sẽ ngăn Bạch Kê lại thì ả nói:“Không phải mày muốn tay đôi với tao hay sao? Cứ để con bé đó ở đó nhìn mày chết dưới tay tao đi.
Như vậy thú vị nhất.”Bạch Kê và Nhất Uy nhìn thẳng vào mắt nhau (Triều Nghê đang la ó trên cao, làm như muốn thoát khỏi sợi dây thừng nhanh một chút, muốn xà xuống bên dưới đúng cùng Nhất Uy).
Đôi mắt của ai cũng đầy sát khí và muốn lấy mạng đối phương.
Ả gà tinh hừ lạnh một cái, rồi xòe cả hai bàn tay ra trước mặt, mười móng tay biến thành mười móng vuốt sắt nhọn, chuẩn bị chiêu thức đánh với Nhất Uy.
Trong khi cậu cũng nắm chặt thanh Kim Quy, chuẩn bị sẵn sàng với trận đấu.Chỉ ba giây sau, Bạch Kê và Nhất Uy lao vào tấn công lẫn nhau như vũ bão, một người dùng móng vuốt, một người dùng kiếm.
Hầu như không thể nhìn thấy ai đang là người chiếm thế thượng phong, chỉ thấy một cơn lốc nhỏ vừa hay xuất hiện giữa hai người họ.
Nơi giao chiến trở thành một mớ hỗn độn khi chiêu thức của cả hai liên tục làm lá cây rơi rụng, mọi thứ mà đường kiếm của cả hai đi qua đều bị cắt lìa.Triều Nghê kinh hãi nhìn trận chiến đầy căng thẳng phía dưới, nếu mà nó bị trói ở bên dưới không biết có bị cắt đứt lìa như những lá cây kia không.
Nó nheo mắt, cố nhìn mãi mà chẳng thấy ai với ai, nó đành giãy dụa một cách bất lực hòng thoát khỏi sợi dây thừng đang trói mình.
Dù sao nó cũng không nên bị treo lơ lửng trên này và chỉ dùng mắt nhìn Nhất Uy và ả gà tinh kia đánh nhau được.Mặc dù bị giam cầm rất lâu trong phiến đá, nhưng sức mạnh và sự điệu nghệ trong từng chiêu thức của ả vẫn rất đáng kinh ngạc.
Nhất Uy rất khó mới cản từng đòn áp sát của ả gà tinh.
Và ả vừa mới chớp thời cơ cậu khụy một chân xuống đất mà bay lên dùng cả mười móng vuốt cào từ trên xuống dưới.Nhất Uy dùng Kim Quy kiếm cản lại, nhưng cánh tay của cậu vẫn bị sát chiêu của ả làm bị thương.
Nó cào trúng cánh tay của cậu, in hằn cả mười dấu vết.Triều Nghê cuối cùng cũng thoát khỏi sợi dây thừng đáng ghét mà Bạch Kê đã trói nó.
Nó bay xuống phiến đá, vẫn chưa phát hiện Nhất Uy đã bị Bạch Kê đả thương.
Nó dùng thần lực khiến sợi dây thừng biến thành tro bụi.Đột nhiên Triều Nghê nghe thấy một âm thanh rất mạnh phát ra từ phía đối diện.
Nó thấy Nhất Uy bị đánh văng đập mạnh vào phiến đá.
Nó hét thất thanh rồi nhảy xuống nơi xem xét vết thương trên người Nhất Uy.
Thì ra lúc nảy, ngay khi Nhất Uy bị Bạch Kê cào một phát thì ả đã nhanh chân đá văng cậu ra xa.Triều Nghê đau lòng khi thấy mười dấu vết của mười móng vuốt mà Bạch Kê để lại trên cánh tay của Nhất Uy.
Máu của cậu đang chảy xuống đất, màu của nó màu đen.
Có vẻ như móng vuốt của ả chứa độc.
Chính vì vậy Nhất Uy mới bị ả đá văng dễ dàng như thế.Nhất Uy đánh rơi Kim Quy kiếm ở đằng xa, cậu nắm lấy tay của Triều Nghê và khó lắm mới thốt ra được mấy chữ:“Anh bị trúng độc.
Móng vuốt của Bạch Kê có độc.”Triều Nghê đã đoán được khi nhìn màu máu của Nhất Uy.
Nó không muốn cậu dùng sức lực để nói chuyện với nó.
Nó phải nghĩ cách giải được độc của cậu trước.
Nó xé áo của nó và cố gắng cầm máu trên tay Nhất Uy trước, nhưng cậu gạt tay nó ra.Triều Nghê bắt đầu thút thít, không biết phải làm sao đây, hay cứ nhìn Nhất Uy bị trúng độc mà chết đi.
Nhất Uy định dùng tay lau đi nước mắt trên mặt của nó, nhưng cậu sợ dính máu lên khuôn mặt xinh đẹp của nó, nên đành thôi.
Cậu chỉ cố an ủi nó:“Anh không sao.
Anh sẽ tự lành, anh là một phượng hoàng, nhớ chứ.
Điều anh cần là thời gian, càng nhiều càng tốt.”Triều Nghê đã biết phải làm gì.
Nó lau vội nước mắt, đứng dậy trước mặt Nhất Uy và xoay lưng về phía cậu.
Nó ném ánh mắt đầy giận dữ lên mặt của Bạch Kê và hiển nhiên nó muốn là người tiếp theo làm đau ả.
Nó sẽ cho Nhất Uy thêm thời gian chữa lành bằng cách đấu với ả một trận.Nhất Uy vừa hay biết được ý đồ trong đầu của Triều Nghê.
Cậu nói sau lưng nó:“Em không phải đối thủ của ả.”Triều Nghê biết điều đó và nó thoáng nghe trái tim của nó nhói lên một nhịp khi nhận ra giọng của Nhất Uy, giọng rất yếu, rõ ràng cậu đang bị độc tố xâm nhập và khiến cậu đau đớn.
Nó gằng từng chữ một mà nói:“Nhưng em đủ sức cho anh thêm thời gian.”Bạch Kê trên đà thắng thế, ả lao tới một lần nữa muốn đoạt mạng Nhất Uy.
Ả không xem Triều Nghê là đối thủ, Kim Quy kiếm mà còn bị ả đá văng thì một Triều Nghê tay không có vũ khí sẽ làm đươck gì ả cơ chứ.Nhưng Triều Nghê rất nhanh đã biến ra mười móng vuốt, giống như cách Bạch Kê đã làm.
Bạch Kê bị bộ móng vuốt kia thu hút.
Triều Nghê khá chắc là ả biết nó vì nó vừa nghe ả nói:“Mày là một con Nghê thần.
Và tao biết lũ nghê của tụi bây cũng có điểm yếu chí mạng.”Bạch Kê cười thích thú lao vào Triều Nghê như một cơn gió.
Bộ móng vuốt của ả suýt chút nữa đã cào trúng mặt của nó, rất may là nó phản xạ nhanh và nó dùng bộ móng vuốt của mình cào ngược trở lại.
Ả xoay người né tránh, trên mặt lộ một tia hoảng sợ không dễ phát hiện.Bạch Kê hình như có chút sợ Triều Nghê, nhưng sợ ở nó cái gì thì nó không biết.
Chỉ thấy ả bỏ qua nó và dịch chuyển đến trước mặt Nhất Uy, dơ cao bộ móng của ả, chuẩn bị dáng mạnh xuống giữa ngực của Nhất Uy.Triều Nghê nhanh hơn.
Nó lập tức dịch chuyển đến trước mặt Nhất Uy và đã dùng lưng của nó đỡ lấy đòn tấn công của ả.
Năm móng vuốt dài sắt nhọn đâm xuyên cơ thể con bé, máu của nó dính đầy áo của Nhất Uy.
Cả cơ thể ngã đè lên người Nhất Uy.Bạch Kê tá hỏa rút móng vuốt ra khỏi người Triều Nghê.
Điều đó khiến con bé rú lên đau đớn, khuôn mặt nhăn nhúm lại, trông rất tội nghiệp.
Nhất Uy nghe được tiếng hét hãi hùng của Bạch Kê phía bên kia, nhưng cậu không mấy bận tâm, cậu đang lo lắng cho Triều Nghê.Nhất Uy ôm lấy Triều Nghê, hoang mang gọi tên con bé:“Triều Nghê.”Triều Nghê không trả lời, hình như con bé đã ngất trên vai cậu.
Cậu ôm Triều Nghê đặt xuống đất, cố trò chuyện với nó:“Huyết Yêu muốn em hỗ trợ cho anh, không phải đến đây chết vì anh.
Nghe không?”Nhất Uy cẩn trọng đưa tay lên mũi Triều Nghê, trong lòng thầm hy vọng con bé chưa chết.
May mắn là Triều Nghê vẫn còn hơi thở, dù nó rất yếu.
Cậu thu hồi Kim Quy kiếm về trong tay, bắt đầu rạch một đường dài trên lòng bàn tay và sẽ dùng máu của phượng hoàng chữa lành vết thương trên cơ thể Triều Nghê.Nhất Uy xé áo của Triều Nghê chỉ đủ lộ ra phần vết thương