Vô Ảnh không cự tuyệt nụ hôn của Hoàng Anh.
Anh còn siết chặt eo của ả trong vòng tay của mình, hé môi, đón nhận hai cánh môi yêu kiều của ả.
Cả hai quẩn lấy nhau chặt đến nổi khiến Cố Nhi nhìn đến đỏ mặt.
Hai người vẫn còn hôn nhau say đắm bên kia.
Dù Cố Nhi đã số không tập trung vào hai người họ thì cái nụ hôn kia vẫn không tài nào dứt khỏi não bộ của ả.Chẳng biết mất bao lâu thời gian, có lẽ hơn năm phút, Vô Ảnh mới buông Hoàng Anh ra (Nguyệt Trinh và Cố Nhi cố nhìn lên trần nhà, giả vờ không nhìn thấy hai người kia, dù vậy đôi tai vẫn hướng về phía họ nghe ngóng).
Hoàng Anh cười tít mắt, trong mắt của ả ngoài hạnh phúc ra cũng chỉ thấy toàn hạnh phúc.
Đã rất lâu rồi trái tim của ả mới lại hân hoan, như thể có một dòng suối ấm áp chảy qua từng tế bào trong cơ thể.Vô Ảnh dùng ngón trỏ xoa đôi môi của Hoàng Anh, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, dĩ nhiên đang muốn thể hiện chuyện anh hôn ả không phải là chuyện bồng bột, mà là anh muốn như thế.
Anh cũng lo lắng cho ả như chính ả đã lo lắng cho mình.Vô Ảnh không tài nào hiểu được mình nữa, nhưng anh chắc chắn trái tim của anh muốn cái gì.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Anh, tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy đều khiến anh bận tâm.
Có lẽ ngay cả anh cũng không biết hình ảnh của cô ấy đã chiếm lấy tâm trí của mình.Vô Ảnh nhìn vào đôi mắt cuồng si của Hoàng Anh, trái tim chợt nóng lên, bàn tay cũng tự dưng vuốt ve gò má của ả.
Anh thì thầm với ả:“Lần sau đừng hy sinh mạng sống vì anh, hiểu chứ? Anh không muốn thêm một người nào nữa chết vì anh.
Ai biết được khi đó, anh sẽ mang bộ dáng gì.”Hoàng Anh hiểu rõ ý của Vô Ảnh là gì.
Lần trước khi Thủy Hà đỡ lấy nhát kiếm kia và chết trong vòng tay của Hữu Lực, anh đã đau khổ đến mức vỡ tan cả thể xác lẫn linh hồn, biến thành một làn khói vô dạng và mất tất cả ký ức, lang thang trong âm giới như một con quỷ.Khi Hoàng Anh gặp lại Hữu Lực trong bộ dáng của Hiếu Minh, ả đã nhìn thấy tất cả hồi ức đẹp đẽ của anh và Thủy Hà, ả vừa mừng lại vừa sợ.
Mừng là vì cuối cùng cũng tìm thấy anh, sợ vì anh có thể nhận ra chút bối rồi cùng xao động trong mắt ả, dù sao cả hai cũng là kẻ địch không đội trời chung, ả cũng chẳng muốn anh biết bản thân lại trót trao trái tim mình cho anh.
Vì thế ả chọn cách đối đầu, căm ghét anh ra mặt.Tiếng thì thầm của Vô Ảnh lọt vào tai của Nguyệt Trinh và Cố Nhi.
Nguyệt Trinh rất đồng cảm nhìn Vô Ảnh, loại chuyện chứng kiến người mình yêu hy sinh vì mình không phải chuyện tự hào gì cả, người còn sống sẽ sống trong nỗi dằn vặt cả đời.Riêng Cố Nhi thì ảo não nhìn Hoàng Anh.
Bởi vì ả đã nhìn thấy Thủy Hà còn sống.
Ả chỉ sợ Hữu Lực sau khi biết được công chúa trong lòng anh vẫn còn đâu đó ngoài kia thì tình cảm mà anh dành cho Hoàng Anh có còn đó hay không.
Ả sẽ không nhắc đến Thủy Hà trong lúc này, ả chỉ thầm hy vọng sau khi gặp được Thủy Hà, Hoàng Anh sẽ không đau khổ thêm một lần nào nữa.Hoàng Anh gật đầu đồng ý với Vô Ảnh, rằng sẽ không hy sinh mạng sống của mình vì anh.
Ả nhướng người về phía Vô Ảnh, chuẩn bị đặt thêm một nụ hôn khác lên môi Vô Ảnh thì bị tiếng đằng hắng (rõ to và đầy bực bội) của Cố Nhi ngăn lại.Cố Nhi đã bắt đầu sốt ruột, không còn muốn chứng kiến thêm một nụ hôn mùi mẫn nào khác của hai người nữa.
Ả chóng nạnh nói to:“Giờ là lúc nào rồi còn hôn nhau? Chúng ta phải gấp rút trước khi Nguyên Sâm cho người đến chặn đường chúng ta chứ?”Vô Ảnh và Hoàng Anh bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Chỉ vì nụ hôn ban nảy mà họ quên sự có mặt của Nguyệt Trinh và Cố Nhi, cũng quên chuyện họ phải đối mặt ở phía trước.
Hoàng Anh ngại ngùng gãi đầu, còn Vô Ảnh thì mặt dày nói:“Dĩ nhiên, chúng ta cần đến cõi Vô định nhanh một chút.
Huyết Yêu chắc đã đến nơi rồi.”Cố Nhi đâu biết lời nói của mình lại linh nghiệm như vậy.
Vô Ảnh chỉ vừa mới dứt lời nói đã nghe được âm thanh kì lạ, như tiếng vỗ đập của cánh chim.
Và chỉ một giây sau đấy, căn nhà đổ nát bị đánh cho vỡ tan nát.Vô Ảnh ôm lấy Hoàng Anh né tránh một mảnh vụn của mái ngói vừa đổ xuống chổ họ.
Cố Nhi cùng Nguyệt Trinh đã phi người bay vút lên cao từ hồi nào.Bên ngoài là ả Thục Nghi cùng đám mã sư của ả đang bao vây tứ phía, không hề có một khoảng trống nào.
Thì ra ả đã giăng bẫy, hòng bắt được cả đám người đến cứu Hoàng Anh và Cố Nhi.
Nguyên Sâm biết thể nào Huyết Yêu cũng cho người đến cứu hai người, nên mới giả bộ nới lỏng nhà giam, cố tình chờ người giải cứu đi vào bên trong ngôi nhà mới xuất hiện.Cố Nhi gào lên:“Thấy chưa? Thấy chưa? Tui đã nói gì nào, tui đã nói Nguyên Sâm sẽ có hậu chiêu mà.”Vô Ảnh nhìn khuôn mặt đắc ý đầy sát khí của Thục Nghi thì tức giận ngút trời.
Khi ấy thua trong tay của ả đúng là nỗi nhục lớn nhất trong đời của anh, anh lại còn bị đám mã sư cắn đến suýt chết.
May mà Hoàng Anh đàm phán với ả, anh mới có cơ hội rời đi.
Mối nhục này, anh nhất định phải giải quyết trong hôm nay.Vô Ảnh tự cho mình cái quyền lãnh đạo, anh nói với ba cô gái còn lại:“Anh sẽ ở lại giải quyết Thục Nghi.
Ba người cứ việc đến cõi Vô định trước đi.”Hoàng Anh từ chối:“Em sẽ không đi đâu cả.
Anh cho rằng em sẽ yên tâm để anh lại với Thục Nghi và đám mã sư kia ư? Em là người biết cách hạ chúng, nên em sẽ ở lại với anh.”Cố Nhi giơ hai tay lên trời, coi như đồng ý chiến lược của hai người kia.
Hoàng Anh và Vô Ảnh sẽ ở lại, ả cùng Nguyệt Trinh sẽ rời đi, chỉ cần tách ra khỏi đám ma sư kia là họ có thể dùng khả năng dịch chuyển rời khỏi đây.Thục Nghi lườm Vô Ảnh bằng ánh mắt sắc lẻm.
Ả trề môi khinh bỉ, ả còn lạ gì Vô Ảnh, anh ta đã suýt chết trong tay đám mã sư của ả, vậy mà còn mạnh miệng muốn tiêu diệt ả tại đây cơ đấy.
Nếu Hoàng Anh không ở lại cùng Vô Ảnh, ả không tin anh ta có cơ hội thắng mình.Thục Nghi quất roi sắt vào không khí tạo ra một tiếng động như tiếng gào rú của chiếc xe máy, ả ra hiệu cho đám mã sư tấn công bốn người kia và đàn mã sư (như đang đợi điều này đã lâu) phi nước đại tấn công cả bốn người.Cố Nhi và Nguyệt Trinh phi người lên cao né tránh, còn Hoàng Anh đã biến ra nhiều thân ảnh, mỗi thân ảnh (không biết đâu mới là hình dạng nguyên thủy của Hoàng Anh) bay