Hồ nước chỉ xuất hiện một đợt sóng kì lạ, rồi lại trở lại nguyên dạng vốn có của nó, cứ như chẳng có sóng nước lớn nào vừa gào thét lên cả.
Mặt nước chỉ xuất hiện vài con sóng lăn tăn, rồi lại yên ả như chưa có chuyện gì xảy ra trước đó.Du Hồn ướt hết cả quần áo, đường cong cơ thể của ả lồ lộ ra bên ngoài và Thủy Hà chỉ muốn chạy đến bên cạnh ả che chắn lại giúp ả.
Ả liếc Y Nguyên, dù biết gã chẳng có lỗi gì trong chuyện này.
Gã chọn Thủy Hà cũng đúng, ả chắc là gã bảo vệ Thủy Hà theo phản xạ, chứ đâu thể nào lôi thêm cả ả.
Ả có muốn bực mình cũng không được.Du Hồ xoay một vòng, lập tức đã hông khô bộ y phục trên người, cả một bộ quần áo mới cũng tự động xuất hiện che đi đường cong trên cơ thể của mình.
Ả có vẻ đắc ý với bộ tứ thân màu xanh lam của mình, rất muốn Nhậm Tuyền ở đây ngắm nghía và khen ngợi ả vài cẩ, ả sẽ rất sung sướng mỗi khi chàng ấy chống cầm và ngắm khuôn mặt này.Thủy Hà liếc nhìn Y Nguyên, nàng thấy gã đã tự động xoay mặt về hướng khác, dù cánh tay vẫn còn ôm khư khư eo của nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, coi bộ gã cũng là một chính nhân quân tử, không thừa cơ hội ngắm nhìn cơ thể của đàn bà con gái.Dù vậy, Thủy Hà vẫn lách người thoát khỏi cái ôm của quỷ vương.
Trông mặt gã cứ như đánh mắt thứ gì quý giá lắm, cứ trưng bộ mặt sầu thảm, lại còn tự nhìn lấy bàn tay của mình như muốn níu kéo hơi ấm của nàng.
Nàng ho khụ khụ vài tiếng, không ngờ bản thân lại nghĩ đến chuyện Y Nguyên có thể đang níu kéo gì đó ở nàng.Thủy Hà đang bị một thứ thu hút, thứ đó cũng đang phát quang như chính nàng vậy.
Một đóa hoa màu đỏ rực như màu của máu đang hiển hiện giữa hồ nước.
Những cánh hoa đang từ từ mở ra, phả lên mặt nước một làn khói đỏ kì dị, khiến cho mặt hồ trở nên đỏ ngầu.Thì ra đây là nguyên nhân Y Nguyên nhỏ máu của mình xuống hồ.
Bởi vì đóa huyết linh cần máu của quỷ vương mới có thể nở rộ.
Gã luôn luôn nhớ những gì mà Huyết Yêu dặn dò.
Nàng còn suýt nữa nhảy xuống hồ sâu, làm cái chuyện vô ích.
Bây giờ nghĩ lại nếu nàng không đi cùng với gã thì có khi nàng chẳng đến được bờ hồ, chứ đừng nhắc đến chuyện thấy đóa huyết linh.Y Nguyên cũng vừa vặn nhìn thấy nó.
Nhưng chợt nhớ ra lời Huyết Yêu dặn: Chỉ Thủy Hà mới hái được đóa hoa đó, nên gã lén nhìn nàng, cẩn thận đi đén bân cạnh nàng, cẩn thận dò xét mặt nàng một chút mới đưa bàn tay siết chặt bàn tay của nàng.
Gã nói:“Nàng đừng tự đi một mình.
Ta sẽ đi cùng nàng.”Du Hồn bắt gặp khoảnh khắc kia thì không biết nên trưng bộ mặt khiếp đảm hay bộ mặt kinh ngạc nữa.
Có lẽ ả vừa kinh ngạc vừa khiếp đảm, nên mặt cứ méo mó nhìn bàn tay của hai kẻ trước mặt.
Cuối cùng ả chọn cách làm lơ, xoay mặt về phía khác.Thủy Hà ngượng chín mặt, khuôn mặt đã đỏ như quả cà chua chín mộng.
Nàng rút tay ra khỏi bàn tay của Y Nguyên, xấu hổ nhìn vẻ mặt kì lạ của Dù Hồn, rồi lại quay sang trừng mắt nhìn Y Nguyên một cái, chính gã vừa khiến nàng phải rơi vào cảnh tình này.
Nhưng nàng cũng chẳng mở miệng mắng gã điều gì cả, khiến gã cứ vui vẻ trong lòng, dù sao thì thái độ của nàng cũng hơi khác so với trước đây rồi.
Điều này quả là không tệ chút nào.Bấy giờ Nhậm Tuyền từ đâu đi ra, chàng thấy Du Hồn đang đứng cùng với hai người nữa thì đến cạnh họ.
Du Hồn giải thích vấn tắt cho chàng hiểu mọi chuyện, cũng giới thiệu họ là ai cho chàng nghe.
Đầu tiên Nhậm Tuyền có vẻ hơi ngạc nhiên khi Thủy Hà cũng quỷ vương đi chung.
Sau lại thấy hai người sánh đôi quả nhiên rất xứng.Du Hồn nói nhỏ vào tai Nhậm Tuyền:“Chúng ta giúp Thủy Hà và quỷ vương an toàn rời khỏi đây, có khi Huyết Yêu sẽ cho chàng một ân huệ cùng thoát khỏi nơi này.”Nhậm Tuyền hỏi ngay:“Còn nàng thì sao?”“Thiếp sẽ tiếp tục sống ở đây.
Dù sao thiếp cũng đang bị trừng phạt vì những chuyện độc ác mà thiếp đã làm trước đây.
Còn chàng không có tội gì cả.”Ban đầu Du Hồn cứ tưởng cả hai bị nhốt chung một nơi sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai, nhưng ả đã lầm.
Cõi vô định không phải là nơi thích hợp cho Nhậm Tuyền.
Chàng không có võ công, không có thần lực, ngay cả ma khí cũng không sánh được với những con quỷ sừng sở ở đây.
Vì thế chàng luôn bị ức hiếp và ả phải vừa bảo vệ chàng vừa chiến đấu với chúng.Nhậm Tuyền nắm lấy cổ tay của Du Hồn, hơi tức giận nói:“Đây là lựa chọn của ta, Huyết Yêu đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện, cũng giúp nàng gặp được ta ở đây.
Hay nàng thấy ta là gánh nặng của nàng, thấy ta vô dụng mà muốn xua đuổi ta.”Du Hồn lắc đầu:“Không phải.
Thiếp muốn ở bên cạnh chàng lắm chứ, nhưng chàng xứng đáng có được những thứ tuyệt hơn thế này.
Chàng xứng đáng được đầu thai chuyển kiếp, tiếp tục sống một kiếp khác hạnh phúc hơn.”Nhậm Tuyền ôm lấy Du Hồn, hít lấy mùi hương trên cổ nàng và tuyên bố chắc nịch:“Nhưng hạnh phúc đối với ta mà nói là được ở đây, được kề bên cạnh người mà ta yêu, được chơi cờ với nàng, nghe nàng kể những chuyện kì lạ khi nàng còn là thần tiên.”Du Hồn chưa bao giờ được nghe những lời thổ lộ như thế từ Nhậm Tuyền.
Khi chàng xuất hiện tại đây cùng với ả, bất chấp nguy hiểm (dù chẳng biết đánh đấm) ở bên cạnh ả.
Sau khi ả tìm được nơi an toàn như “hồ đen”, cả hai mới thoát khỏi những trận chiến kinh hoàng kia, mới cùng nhau đàm đạo chuyện trên trời dưới đất.
Nàng còn biến ra cả một vườn mai, tỏa hương thơm ngào ngạt, rợp bóng mát và cả hai cùng ngồi chơi cờ.Nhậm Tuyền tiếp tục nói:“Cho dù ta chưa bao giờ nói với nàng những lời này, nhưng nàng cũng phải tự hiểu chứ.
Nàng giỏi cảm nhận ý tứ của ta lắm kia mà.”Y Nguyên nhìn Nhậm Tuyền đầy ganh tỵ.
Gã cũng biết một chút về Nhậm Tuyền và Nhã Quyên.
Ả ta chính vì phạm phải luật trời, giết hại người phàm, lại còn có tình cảm với người phàm nên mới trút bỏ thân phận thần tiên và trở thành ác thần Du Hồn sau này.Y Nguyên cũng muốn được như Du Hồn, cũng muốn người đã từng căm ghét ả nhưu Nhậm Tuyền rơi vào lưới tình.
Gã đưa mắt nhìn Thủy Hà, đúng lúc nàng cũng nhìn gã.
Nàng lập tức đổi chủ đề, không muốn chìm sâu vào ánh mắt nồng cháy của gã.
Nàng nói khẽ:“Có lẽ chúng ta nên tập trung vào đóa huyết linh trước khi rắc rồi tìm đến.”Thủy Hà vừa dứt lời, rắc rối đã tìm đến.
Kia kìa, những tên độc ác hung tàn đã bắt đầu lân la đến gần bờ hồ.
Du Hồn và Nhậm Tuyền đã thôi ôm chặt nhau.
Ả ra dấu cho Nhậm Tuyền đến đựng cạnh Thủy Hà, còn ả cùng Quỷ vương tiến lên phía trước, chuẩn bị nghênh chiến.Quỷ vương nói:“Thủy Hà, nàng mau đến hái đóa tuyết linh đi.”Thủy Hà dự định nhảy xuống hồ lần nữa thì Y Nguyên nói, có vẻ hơi suốt ruột:“Nàng là thần tiên, nhớ chưa? Nàng hãy biến ra một chiếc thuyền con, đừng cứ tự nhảy xuống hồ như thế chứ?”Thủy Hà xấu hổ vô cùng.
Chuyện nàng là thần tiên còn phải để quỷ vương nhắc nhở.
Nàng nhanh chóng biến ra một chiếc thuyền con theo lời của Y Nguyên, đẩy nhẹ nó xuống mặt nước và bước lên trên thuyền.Du Hồn vội vàng nói thêm:“Chàng đi cùng với Thủy Hà đi.”Nhậm Tuyền gật