Diệu Khang và Nguyên Lực cùng nhau bay về phía xa, cách cỗng vô định một khoảng khá xa, từ khoảng cách này mà nhìn qua nhóm người Nguyên Sâm và Huyết Yêu chỉ thấy nhỏ bằng ngón trỏ của Nguyên Lực.Diệu Khang đánh giá kẻ thù trước mặt.
Y không thay đổi so với đây là mấy, có điều chắc rằng y vẫn chưa thể nhận ra khuôn mặt của những kẻ mình từng gặp.
Chính gã đã hạ độc y, chính gã không muốn y nhận ra bất cứ kẻ nào mà y gặp gỡ nữa.Nguyên Lực hét vào mặt Diệu Khang:“Ngươi tưởng rằng hạ độc ta rồi, ta sẽ không nhớ ra khuôn mặt của ngươi ư? Sai.
Ta có chết cũng nhớ rõ khuôn mặt của ngươi.
Nhờ chủ nhân giải độc cho ta mà ta có thể in hằn nét mặt của kẻ thù giết chết cả nhà là ngươi.”Diệu Khang giận dữ quát tháo:“Ta đã nói bao nhiêu lần thì ngươi mới hiểu đây? Ta không giết họ, ta không kịp cứu họ mà thôi.
Có một kẻ khác đã đến trước cả ta.”Diệu Khang không nói dối, chỉ là Nguyên Lực chưa bao giờ tin tưởng gã.
Gã luôn là kình địch trong lòng của y, cũng không thèm nhận bất cứ điều ước nào mà gã đề nghị.
Mỗi thù của hai người có thể bắt đầu từ chuyện Diệu Khang gặp gỡ Nguyệt Trinh.Năm đó, Diệu Khang trong một lần ghé thăm ông Tơ bà Nguyệt trong miếu đã tình cờ gặp được Nguyệt Trinh.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, hình như nàng đang điều tra thứ gì đó liên quan đến Tứ bất tử.
Nàng ngồi thẫn thờ, khuôn mặt không giấu được vẻ tiều tụy cùng lo lắng và bất an.Diệu Khang tựa lưng đằng sau cây cổ thụ già, nghe được Nguyệt Trinh đang thì thầm với thân cây:“Sợi tơ hồng ấy sao lại là màu đen?”Giọng nói trong trẻo lại đầy lo âu của nàng đánh thẳng vào trái tim của gã, đến mức gã đã bước ra khỏi chổ náu, một lòng muốn giúp nàng giải đáp thắc mắc.
Một phần cũng vì gã là loại người dễ mủi lòng với kẻ yếu.Diệu Khang từ tốn đi ra và Nguyệt Trinh giật mình nhìn chằm chằm vào gã, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra cảnh giác cao độ.
Nhưng gã chẳng làm gì ả cả, chẳng hỏi lý do nàng ở đây, cũng chẳng tò mò nàng là ai, chỉ nói:“Sợi tơ hồng màu đen ấy chính là một sợi nghiệt duyên.
Phàm những ai được kết duyên bởi sợi nghiệt duyên đều phải chết trong tay người còn lại.
Sợi nghiệt duyên không thể cắt đứt hay xóa bỏ.
Nó mang lời nguyền.”Nguyệt Trinh ngỡ ngàng nhìn Diệu Khang, có vẻ không tin chuyện gã vừa nói.
Nhưng gã không có lý do nào lừa gạt nàng.
Nếu như lời gã nói là thật thì liệu Y Nguyên và Thủy Hà phải thật sự chết trong tay kẻ còn lại ư.Nguyệt Trinh bỗng dưng chụp lấy cánh tay của Diệu Khang, ngước nhìn gã, dùng đôi mắt long lanh cùng một chút cưỡng cầu nhìn gã khiến gã cảm thấy nhồn nhột kỳ lạ nơi lồng ngực.
Gã đưa mắt nhìn lên ngọn cây trên cao thay vì khuôn mặt của nàng.
Tuy vậy gã vẫn đang nghe nàng nói:“Không có cách nào cứu được hai người ấy sao? Không lẽ cứ thế nhìn họ giết chết lẫn nhau ư?”Diệu Khang lắc đầu.
Gã thấy nàng ngã khụy khi biết được câu trả lời.
Gã nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của nàng, phất tay biến ra một cái ghế gỗ và dìu nàng đến ngồi trên đấy.
Gã ngồi bên cạnh nàng, lắng nghe trái tim nàng đập điên cuồng vì lo lắng, khẽ liếc sang nhìn thấy đôi mắt nàng đã đầy nước.
Có vẻ hai kẻ được kết duyên bởi sợi nghiệt duyên kia là người thân thiết của nàng.Nguyệt Trinh lau vội nước mắt, định sẽ rời đi, nhưng nàng nghĩ bản thân nợ người đàn ông trước mặt một lời cảm ơn, nên mới mở lời:“Xin lỗi công tử.
Đa tạ vì đã trả lời giúp ta.
Ta phải rời đi rồi, ta còn có chuyện cần làm.”Diệu Khang nắm cổ tay của nàng, muốn nàng nghe rõ những gì gã nói sau đó:“Diệu Khang.
Đó là tên của ta, ít ra nàng cũng cho ta biết tên của nàng chứ?”Nguyệt Trinh đắn đó một hồi mới trả lời:“Nguyệt Trinh.”Diệu Khang buông tay của Nguyệt Trinh ra, muốn đưa tay vén tóc mai của nàng, nhưng nghĩ đến hành động đó hơi lỗ mãn, nên chỉ đành đung đưa cánh tay một cách ngốc nghếch trên đầu nàng.Diệu Khang hỏi han:“Nàng có chuyện gì cần làm mà lại lên tận Ái tình hồng trần? Nàng muốn tìm thứ gì đó sao? Ta có thể giúp nàng thêm một chút nữa cũng được.
Ta là thần ban điều ước, hay được biết với tên khác là Bụt.”Nguyệt Trinh híp mắt nhìn Diệu Khang vài lần nữa, không tin gã là Bụt.
Bởi vì Bụt trong tưởng tượng của nàng là một lão già với mái tóc bạc phơ, râu ria rậm rạp, tóc dài quét đất, chứ đâu thể nào là một chàng trai khôi ngô tuấn tú như thế.
Nghĩ đến bốn từ “tuấn tú khôi ngô”, tự dưng mặt của nàng đỏ lên, nàng vội cúi đầu xuống che đi chút bối rối đáng yêu ấy.Diệu Khang muốn chứng tỏ bản thân là Bụt, nên mới đề nghị:“Hay nàng thử ước một điều đi, xem xem ta có thật sự là Bụt không?”Nguyệt Trinh dĩ nhiên có chút suy tính.
Nàng đang gặp chút rất rối khi đang làm nhiệm vụ cho chủ nhân.
Nàng phải theo dõi sát sao cuộc sống của Thủy Hà, nhưng công chúa đã được một người phụ nữ cứu giúp, đưa công chúa đến một nơi không ai biết được trừ phi có một vật của Tứ bất tử.Diệu Khang là Bụt thì mọi chuyện sẽ khác.
Ít ra thì Bụt trong lời đồn là một vị thần tốt lành, hay giúp đỡ người khác và chắc chắn sẽ có quen biết với Tứ bất tử trong truyền thuyết.
Đây có thể là cơ hội có một không hai dành cho nàng và nàng không muốn bỏ lỡ một chút nào cả.Nguyệt Trinh rút cuộc cũng muốn thử xem thế nào, nàng hít một hơi thật dài rồi nói:“Ta muốn có một vật của Tứ bất tử.”Diệu Khang, hơi ngạc nhiên.
Những người muốn thần vật của Tứ bất tử chẳng có mấy ai cả.
Một cô gái xinh đẹp như Nguyệt Trinh mà lại muốn có những thứ nặng nề như binh khí của Tứ bất tử ư? Gã hỏi nàng:“Tại sao nàng lại muốn có thứ đó?”Nguyệt Trinh ngơ ngác hỏi ngược lại:“Bụt phải hỏi rõ mọi thứ mới ban điều ước sao?”Diệu Khang bật cười.
Gã nói:“Không cần.
Ta sẽ giúp nàng lấy được thần vật của Tứ bất tử.”“Thật sao? Bụt không gạt ta chứ?”“Gạt nàng thì được gì.
Nàng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm, có thể làm được gì ta đâu chứ.
Với lại ta đang giữ thanh kiếm của Thánh Gióng, một trong Tứ bất tử đây.”Nguyệt Trinh không giấu được niềm phấn khởi đang dâng trào.
Thánh Gióng đúng là một trong tứ bất tử.
Nếu nàng có được thanh kiếm ấy, nàng sẽ nhìn thấy nơi ở của ả đàn bà đó và nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao phó.Người đàn ông tên Diệu Khang kia có thật sẽ đưa một vật quý giá như thế cho một người vừa mới gặp mặt như nàng hay không? Liệu nàng có đủ tin cậy, xứng đáng có được sự giúp đỡ của Bụt hay không.
Rút cuộc nàng đành phải mang thứ gì đó quý giá của bản thân giao lại cho người ấy, mới có cơ may lấy được thần vật.Nguyệt Trinh đáp mà không cần suy nghĩ thêm:“Nếu ngài có thể giúp ta lấy được thần vật, ta sẽ lấy thân báo đáp.”Diệu Khang ho sặc sụa, phải chống tay vào cây cổ thụ già mới trụ vững.
Lần đầu tiên gã gặp trường hợp này.
Trước đây chỉ cần có được điều ước, người khác sẽ không