Tiểu Bạch không thể đưa Hoàng Anh rời khỏi nơi này.
Bởi vì rào chắn mà Linh Đàm và Thủy vương tạo ra không cho phép bất cứ sinh vật có thần khí hay quỷ khí thoát được ra ngoài.
Hoàng Anh gục ngã dưới chân Tiểu Bạch.
Xem ra số phận quá trêu ngươi ả rồi.
Ả liếc mắt về phía Vô Ảnh và Thủy Hà, cắn môi chịu đựng nỗi đau đang từ từ chiếm lấy cả cơ thể mình.Thủy Hà vừa hay bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Vô Ảnh, nàng thở dài, rồi đi lại phía anh.
Lòng nàng (cũng như Vô Ảnh) cũng rối như tơ vò, không biết làm sao mới đối mặt với anh.
Nhưng nàng nghĩ, chuyện hai người gặp nhau là chuyện sớm muộn thôi.
Khi nàng quyết định giúp Huyết Yêu và rời khỏi kết giới ấy, nàng đã biết hai người rồi cũng sẽ gặp mặt.Nhất Uy thấy vậy liền đi lên đứng cạnh Huyết Yêu, cho họ một chút thời gian bên nhau.
Vô Ảnh với tay chạm vào vai của Thủy Hà, xem xem nàng có thật hay anh chỉ đang ảo tưởng.
Chỉ đến khi nàng cũng chầm chậm nắm lấy tay của anh thì anh mới vồ lấy nàng, ôm vào lòng.Vô Ảnh cảm nhận hơi ấm của Thủy Hà, cảm nhận nhịp tim của nàng đang đập ngay bên cạnh mình, lại càng siết chặt lấy nàng hơn.
Anh nức nở:“Lâu nay công chúa ở đâu? Tại sao Huyết Yêu lại giấu anh chuyện em còn sống.
Tại sao em cũng không muốn gặp anh? Em có biết anh rất đau lòng khi em chết, em có biết...”Tiếng nói của Vô Ảnh lạc trong chính tiếng khóc của anh.
Anh ôm chặt Thủy Hà, không muốn buông tay, anh sợ nàng lại biến mất khỏi anh thêm một lần nữa.
Kể từ khi nhớ ra mình là ai, hình ảnh nàng chết trước mặt anh anh khi đó vẫn luôn dày vò anh khiến anh đau khổ.Thủy Hà cũng khóc.
Chuyện tình đẹp đẽ của họ đã không có kết thúc tốt đẹp.
Y Nguyên cưỡng bức nàng, khiến nàng không còn mặt mũi đối mặt với anh, cũng khiến nàng quyết tâm rời xa anh.
Sau này, nàng lại hiểu lầm anh giết chết đứa con của mình, càng không muốn gặp anh, còn trút hết hận thù lên người anh.
Cuối cùng, nàng hy sinh tính mạng vì cứu Hữu Lực và chết dưới lưỡi kiếm của Y Nguyên.Thủy Hà xoa xoa tấm lưng của Vô Ảnh và nói:“Một lời khó mà nói hết.
Nhưng anh đừng trách Huyết Yêu vội.
Tất cả đều do em muốn như thế.
Mọi việc ổn thỏa rồi, em sẽ giải thích với anh.
Bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian.
Chúng ta cần giúp Huyết Yêu đóng cảnh cửa lại trước đã.”Vô Ảnh buông Thủy Hà ra, vén mái tóc mai của nàng một cách cẩn thận.
Rồi anh cười, trông rất hạnh phúc.
Không chuyện gì vui bằng chuyện Thủy Hà còn sống.
Huyết Yêu phải có lý do nào đấy mới giấu giếm hành tung của Thủy Hà, kể cả đối với anh.
Có lẽ hắn sợ anh sẽ làm ra hành động không thể cứu vãn như đi tìm nàng, khiến sự sống của nàng bị đe dọa, khiến nàng mất đi cơ hội được sống tự do tự tại.Vô Ảnh hỏi Thủy Hà:“Công chúa sống tốt chứ? Thời gian qua em không chịu khổ gì chứ?”Thủy Hà gật đầu:“Huyết Yêu đã tạo một kết giới bí mật.
Em không muốn ra ngoài nữa, không muốn đối diện với cuộc sống bên ngoài.
Vì thế anh đừng trách Huyết Yêu, nhé?”Vô Ảnh dĩ nhiên không trách Huyết Yêu.
Hắn có quá nhiều chuyện phải làm, đâu thể còn hao tâm lo cho anh nữa.
Huống hồ anh trở thành một làn khói, quên tất cả ký ức.
Từ khi anh biết bản thân là Hữu Lực, chưa bao giờ thấy hắn rãnh tay, hai anh em cũng chưa có cơ hội ngồi xuống ôn lại chuyện cũ.
Anh không phải loại người tầm thường, hay để tâm những chuyện nhỏ nhặt ấy.Có điều mối hận thù đối với Y Nguyên không cách nào nguôi được.
Vô Ảnh mặc kệ lý do Huyết Yêu giữ mạng sống cho gã đến bây giờ là gì, anh chỉ cần biết bản thân muốn gã chết, muốn gã phải trả giá cho tội ác của gã.
Anh nói với Thủy Hà:“Anh sẽ giết chết Y Nguyên.
Anh sẽ trả thù, anh sẽ đòi lại tất cả những nỗi đau mà em đã chịu đựng.”Thủy Hà níu cánh tay Vô Ảnh lại.
Nàng tha thiết nói:“Khoan đã.
Y Nguyên đã bảo vệ em an toàn rời khỏi cõi vô định...”“Cho dù là thế thì gã cũng đáng bị giết chết một trăm lần.”Vô Ảnh không nói thêm gì nữa, anh mặc kệ Thủy Hà ngăn cản ra sao, trong lòng anh chỉ muốn Y Nguyên phải trả giá.
Anh đã tự hứa với bản thân nhiều lần: Nếu anh gặp lại Y Nguyên, anh sẽ trả lại nhát kiếm mà gã đã gây ra cho Thủy Hà.Thủy Hà không thể trách Vô Ảnh được, Y Nguyên là tên khốn nạn không hơn không kém.
Dù gã đã bảo vệ nàng, dù nàng đã dần dần chấp nhận gã, thì nàng cũng không thể ép Hữu Lực cũng như nàng.Vô Ảnh đi đến trước mặt Y Nguyên, nhìn gã bằng ánh mắt hận thù.
Anh ra hiệu cho gã bước ra ngoài vòng vây của đám thuộc hạ.
Y Nguyên không né tránh, cũng không có ý định đánh nhau với một người xa lạ như Vô Ảnh.
Gã chưa biết Vô Ảnh chính là Hữu Lực.
Gã chỉ thấy anh ôm lấy Thủy Hà, mà không nghe được họ nói gì với nhau.Lúc này, Nguyệt Trinh (đã tới hội ngộ cùng chủ nhân cũ) mới thì thầm cho Y Nguyên nghe:“Người đó là Hữu Lực, tình nhân cũ của công chúa Thủy Hà.”Y Nguyên không giấu được sửng sốt:“Thằng nhóc này mà là Hữu Lực á?”Vô Ảnh hừ lạnh, rút ngay thanh lưỡi hái ra.
Ngay khi nhìn thấy thanh huyết kiếm, Y Nguyên mới tin người trước mặt mình là Hữu Lực, thanh huyết kiếm không thể nằm trong tay một kẻ nào khác ngoài Hữu Lực được.
Gã thở dài, cuối cùng ngày mà gã cùng Hữu Lực đối mặt với nhau đã đến.Y Nguyên liếc nhìn Thủy Hà, thấy nàng cũng đang nhìn về phía này.
Gã mỉm cười trấn an nàng rằng mình sẽ không sao khiến nàng đỏ mặt, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Nàng chẳng thèm quan tâm gã đâu.
Nàng đến bên cạnh Huyết Yêu, dùng thần lực giúp hắn đóng mạnh cánh cổng lại.Vô Ảnh làm sao không nhìn ra Y Nguyên đang liếc mắt đưa tình với Thủy Hà.
Vậy mà nàng không oán hận gã sao? Gã đã gây ra bao tội lỗi khiến cuộc sống của nàng trở thành một mớ hỗn độn kia mà.
Làm sao mà nàng lại bỏ qua cho gã dễ dàng như thế?Khi Vô Ảnh định hướng mũi kiếm vào trái tim của Y Nguyên thì Hoàng Anh từ đâu bay đến đứng giữa hai người đàn ông, khiến mũi kiếm của Vô Ảnh kịp dừng lại.
Ả quay sang cười với Y Nguyên, chấp hai tay trước mặt và cúi đầu nói:“Thuộc hạ đã mong chờ ngày này rất lâu.”Y Nguyên đỡ lấy Hoàng Anh, nhận ra ả còn đang bị thương.
Gã lập tức truyền một phần quỷ khí giúp ả xoa dịu vết thương.
Ả nhìn gã với ánh mắt đầy cảm kích và nói thêm:“Đa tạ chủ nhân.
Thuộc hạ sẽ không cho bất cứ ai được phép...!đụng đến ngài.”Y Nguyên cười lớn, gã cầm lấy vai của Hoàng Anh và đẩy ả sang một bên.
Gã biết Hoàng Anh sẽ không nỡ động thủ với Hữu Lực.
Ngay từ đầu khi ánh mắt ả nhìn thấy anh, giống như ánh mắt mà lần đầu gã chạm phải nụ cười của Thủy Hà vậy.
Chỉ là gã không vạch trần nội tâm của ả ra thôi.Y Nguyên nói:“Đây là ân oán giữa ta và Hữu Lực.
Cứ để bọn ta giải quyết đi.” Y Nguyên thì thầm vào tai Hoàng Anh, giọng điệu chọc ghẹo rành rành: “Ngươi có nỡ đả thương Hữu Lực hay không hả?”Hoàng Anh kinh hoàng nhìn Y