Ba từ “đền thờ quỷ” được thốt ra từ miệng Nguyên Sâm khiến lão tự rùng mình ớn lạnh.
Bây giờ thứ đó đã có hình hài cụ thể.
Nó trông giống một đền thờ với bức tường trong suốt cao chọc trời, ngay cả mái ngói cũng trong suốt.
Nó chỉ khác với đền thờ thường thấy ở điểm: Nó không có lối vào lẫn cửa bên hông, mà hoàn toàn khép kín.Nguyên Sâm sống đủ lâu nên biết thứ đó nguy hiểm như thế nào.
Nó giống như một đền thờ trong suốt, bên trong giam giữ kẻ địch, khiến kẻ đó không thể thoát ra ngoài, dù thần lực của kẻ đó mạnh thế nào.Một khi rơi vào đền thờ quỷ, kẻ địch nhất định bị ám bởi thần lực đầy quỷ dị (của người đã tạo ra nó) đến kiệt sức, bị những ảo ảnh bên trong nó ám đến phát điên.
Bởi vì thế người ta mới gọi thứ này là đền thờ.
Nó giống như nơi chôn cất cuối cùng của những kẻ bị giam ở bên trong.Bản chất của đền thờ quỷ giống với kén tâm ma ở chổ: Kẻ bị nhốt bên trong đều không cách nào thoát ra ngoài, trừ phi người tạo ra nó chết đi.
Nhưng đền thờ quỷ lại khác với kén tâm ma ở nhiều điểm.Thứ nhất, nếu kén tâm ma là một loại kết giới được tạo bởi nỗi oán hận, nỗi thù truyền kiếp và chấp niệm xấu xa, thì đền thờ quỷ lại được tạo bởi thần lực thuần khiết, tâm trong sáng tựa ánh mặt trời.Thứ hai, nếu kén tâm ma vừa nhốt vừa giết lại vừa hút cạn thể xác lẫn linh hồn người bị giam giữ, thì đền thờ quỷ chỉ giam giữ và khiến kẻ độc ác phát điên mà thôi.
Đền thờ quỷ không hấp thụ linh hồn và thể xác của kẻ bị giam giữ, thay vào đó nó khiến kẻ đó không thể sử dụng được thần lực.
Thật không may là điều này là điều mà lão ngán nhất.
Lão và cả Huyết Yêu đều không sử dụng được thần lực, có nghĩa cả hai sẽ phải đánh nhau bằng sức lực như những người phàm mắt thịt.Thứ ba, trong khi kén tâm ma chỉ chăm chăm giết tất cả những ai bị nó nhốt vào, coi họ như con mồi và xơi tái họ, thì đền thờ quỷ phân biệt được âm khí, quỷ khí, thần khí, cả những người mang linh lực tốt và xấu.
Nó sẽ không gây hại những ai có tâm tính lương thiện mà chỉ đối phó với những kẻ có tâm như quỷ mà thôi.Đền thờ quỷ tạo ra những ảo ảnh, ảo giác hoặc tội ác mà người đó đã gây ra trong quá khứ, khiến kẻ đó phát điên phát dại vì ảo ảnh.
Chỉ những kẻ thật sự không có chút hối hận nào trong tiềm thức mới không bị phát điên, Nguyên Sâm là một trong những kẻ đó.
Lão tự tin ở khoảng này nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ít ra thì lão không đời nào cảm thấy hối tiếc vì những chuyện mà lão đã làm đến mức bị ám bởi đền thờ này.
Lão giấu đi một nụ cười đắc ý.
Rõ ràng Huyết Yêu muốn lão phát rồ bên trong mà không biết rằng thực chất lão không có mấy cảm xúc như hối hận, cảm thấy có lỗi như một kẻ bình thường.Đền thờ quỷ là một loại pháp thuật mạnh, đòi hỏi người dùng không chỉ có thần lực cao siêu, mà người này còn phải đạt được cảnh giới cao nhất: Thức tỉnh thần lực.
Tức là thần lực của thần tiên được giải phóng, nó hòa vào tự nhiên, biến những xúc tác của thiên nhiên thành sức mạnh, thống nhất và điều khiển cả ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Người có thể thức tỉnh thần lực là người có thể ngang nhiên đứng đầu cả tam giới.Người duy nhất thật sự đã thức tỉnh thần lực mà Nguyên Sâm biết chính là Thiên tử - người đứng đầu Tam giới.
Chắc hẳn tên ấy đã truyền lại năng lực này cho đứa con trai hoang của gã đây mà.
Bộ tên Thiên tử đó định truyền ngôi cho Huyết Yêu hay sao.“Chậc.” Lão tặc lưỡi.Nguyên Sâm không ngán cái đền thờ quỷ dị này.
Nó chỉ có thể giam giữ lão, khiến lão bận rộn đối đầu với Huyết Yêu mà không thể dùng mánh khóe lên kẻ khác, không thể dùng thần lực.Ban đầu Nguyên Sâm không định cho phép những kẻ khác được an nhàn nhìn lão và Huyết Yêu đánh nhau, lão dự định triệu hồi đám âm binh – những kẻ dưới trướng Y Nguyên, buộc chúng làm thuộc hạ của lão, khiến chúng lao vào giết chết đám người kia trong khi lão chiến đấu với gã tóc đỏ này.Cơ mà Huyêt Yêu quá thông minh.
Dường như hắn đọc được suy nghĩ của lão.
Thế nên mới bày trận nhốt lão vào đền thờ quỷ, khiến lão không dùng được thần lực ra bên ngoài.
Xem ra, hắn muốn ăn thua đủ với lão ngay khoảnh khắc này đây.“Hừm.” Nguyên Sâm lại tặc lưỡi, nhìn đền thờ quỷ một lần nữa.
Lão thở dài, nếu mạng của lão rơi vào tay Huyết Yêu thì quá là xui xẻo.
Tên tóc đỏ làm sao mà tha cho lão một mạng được, mà lão cũng không phải hạng người cầu xin người khác tha thứ cho mình.Nguyên Sâm vừa chạm mắt với Huyết Yêu.
Rõ ràng lão vừa thấy ý cười đầy khuôn mặt lạnh tanh của hắn.
Có vẻ hắn đang phấn khích khi giam giữ được lão trong cái thứ chết tiệt này.
Hắn tràn đầy tự tin sẽ giết được lão sao.Nguyên Sâm lạnh lùng:“Rồi ngươi tưởng sẽ thắng được lão bằng thứ này ư? Ngươi thấy đấy, lão vẫn đứng đây bình thường và trò chuyện cùng ngươi.
Vốn dĩ nó không tác động lên tâm trí của lão lắm, phải không?”Huyết Yêu híp mắt nhìn lão, miệng nở ra một nụ cười châm biếm.
Hắn phê phẩy cái quạt một cách chán ghét và hời hợt nói:“Khi cả hai không còn thần lực nào thì không phải ta nhỉnh hơn lão về kiếm pháp hay sao?”Nguyên Sâm bắt chước Huyết Yêu phê phẩy cây phất trần, bốp chát lại lời Huyết Yêu:“Thời gian vừa qua lão đâu chỉ ngồi chơi xơi nước, lão cũng đã trao dồi kiếm pháp, tóc đỏ à.
Lão cũng tự tin đánh bại được ngươi.”Cánh quạt trên tay Huyết Yêu bắt đầu chuyển động và ngay cả cơ thể của hắn cũng đang di chuyển đầy uyển chuyển, rất khớp với động tác tay của mình.
Hắn đạp vào thành tường trong suốt, lấy đà một chút, mới phóng thẳng đến nơi Nguyên Sâm đang đứng.
Lão định bụng dùng thần lực hất văng hắn ra xa, nhưng đã kịp khựng lại khi nhớ đến việc bản thân sẽ không dùng được chút thần lực nào trong này.“Hừm.” Nguyên Sâm lại tặc lưỡi thở dài một lần nữa trước khi lao vào Huyết Yêu với cây phất trần trong tay.Những người cùng phe với Huyết Yêu đang quan sát trận đánh của hai kẻ kia với tâm trạng đầy căng thẳng.
Nguyệt Trinh mặc dù không biết thứ giống đền thờ kia có huyền cơ gì đặc biệt, nhưng vẫn ngờ ngờ nó rất nguy hiểm.
Mà ả lại chẳng thể nào ngưng nỗi tò mò đang dâng trào.
Ả muốn biết thứ đó là gì, lại không thể mở miệng hỏi ai cả, liệu những người ở đây có ai biết về thứ đó mà giải đáp giúp ả hay không.Nguyệt Trinh cứ thấp thỏm, đứng lên, rồi lại ngồi xuống với khuôn mặt lo lắng xen lẫn hồi hộp khiến Diệu Khang khó mà giữ im lặng tiếp.
Gã đành mở lời trước:“Nàng sao thế?”“Thứ đó là gì?” Nguyệt Trinh như bắt được phao cứu sinh, cứ thế trực tiếp hỏi luôn.Lần này, Vô Ảnh lại là người cướp lấy lời của Diệu Khang:“Đền thở quỷ.
Tôi không ngờ bản thân có thể sống cho tới khi nhìn thấy nó.
Kì diệu thật đấy.”Diệu Khang chu môi, liếc nhìn Vô Ảnh (qua vai của Nguyệt Trinh) với ánh mắt: Người yêu của tôi hỏi tôi chứ có phải hỏi anh đâu mà tranh giành trả lời hoài vậy? Vô Ảnh nhún vai, giả vờ không hiểu ý của Diệu Khang là gì khiến gã tức điên, mặt đỏ cả lên.Nguyệt Trinh nào để ý đến những thay đổi trên khuôn mặt tức tối của Diệu Khang.
Ả tóm lấy cánh tay của gã, hỏi lại:“Mau nói cho em biết đền thờ quỷ là thứ gì?”Diệu Khang liếc Vô Ảnh lần nữa, như kiểu lần này anh mà mở cái miệng ra thêm một lần nữa thì gã sẽ cho anh biết tay.
Lần này Vô Ảnh không thể giả ngốc nữa, anh chìa cả một tay trước mặt gã, như đang mời gã trả lời, kèm theo một nụ cười mỉa mai.Thủy Hà khẽ bật cười trước tình huống này.
Vô Ảnh cũng không nhịn được mà cười lớn.
Họ chưa bao giờ có được nụ cười sảng khoái như thế kể từ lúc đặt chân đến nơi này.
Diệu Khang tức