Hết lương! Quân Minh lúc này đã cạn kiệt lương thảo, quân sỹ đã mệt mỏi lại đói bụng, sỹ khí hạ thấp thấy đáy. Chu Lệ nhiều lần sai người về thúc lương, nhưng đều bị quân Mông Cổ mai phục và giết hết. Cực chẳng đã, ngày 05-06, Chu Lệ hạ lệnh rút quân.
Quân Minh đang đêm nhổ trại rút lui. Đi được gần trăm dặm thì đột nhiên có tiếng tù và vang vọng, sau đó quân Mông Cổ ào ào xuất hiện, bao vây quân Minh. Chu Lệ lập tức hạ lệnh phòng thủ, quân Minh dàn ra, lấy lính trường thương làm tiên phong, đao thuẫn thủ và nỏ thủ cùng hỏa thương yểm trợ, lính vệ sở sẵn sàng lấp chỗ trống.
Dã Mộc Chân cưỡi ngựa đứng trên một cồn cát hô lớn
- Hoàng đế Đại Minh bệ hạ, sao chưa tham quan cảnh sắc đại mạc đã vội rút quân về sớm thế
Chu Lệ cũng đứng trong xe ngựa quát lớn
- Dã Mộc Chân, đừng vội mừng. Lần này tạm thua cho ngươi, nhưng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển, ngươi đừng vội mừng.
- Hừ, - Dã Mộc Chân cười lạnh – nếu ta diệt sạch quân của ngươi ở đây, vậy ngươi lấy gì để quật khởi?
Nói rồi phất tay ra lệnh, các kỵ sỹ Mông Cổ ào ào tràn xuống, dùng cung bắn về phía quân Minh.
- Đội hỏa pháo. Khai hỏa!
Quân Minh lập tức dùng hỏa pháo nã vào đội hình của quân Mông cổ, nhưng hiệu quả không cao lắm vì quân Mông cổ quá tản mát. Các kỵ sỹ Mông Cổ lao xuống, trút tên lên đầu quân Minh. Chỉ trong loạt tên đầu, cả trăm lính Đại Minh đã bị bắn chết. Quân Minh cũng lập tức bắn trả, đem mấy chục kỵ bắn gục.
Quân Mông Cổ tách sang hai cánh, cố gắng kéo dài đội hình của quân Minh, nhưng đã quen với trận thế của quân Mông cổ, quân Minh cứ giữ vững đội hình, người trước ngã xuống, người sau tiến lên lấp chỗ trống.
- Thiêu Đãng kỵ binh, tấn công!
- Biên quân xạ kỵ! Tấn công!
Cờ lệnh được phất lên, hai cánh của quân Minh được mở ra, từ trong trận, 4 đội kỵ binh phóng ra. Cờ Bạch Hổ và cờ Hắc Hổ tung bay. Đi đầu là Biên quân Xạ kỵ, lưng khoác áo choàng đỏ, hông đeo chiến đao, trong tay cầm cung ghép tinh xảo, đó là biên quân xạ kỵ, là đội quân kỵ Hà Bắc năm xưa Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương lập nên dùng để đối phó khinh kỵ Mông Cổ, đã theo Chu Nguyên Chương đánh đông dẹp bắc, xua đuổi Thát Lỗ lập nên nhà Minh. Mấy ngàn xạ kỵ tiến lên dưới lá cờ Hắc Hổ, thêu chỉ vàng, liên tục giương cung lắp tên, bắn trả quân Minh. Tuy không thể chính xác bằng kỵ binh Mông Cổ, nhưng lợi dụng ưu thế bắn tập trung mà bắn hạ không ít quân Mông Cổ.
Thiêu đãng kỵ binh mặc giáp da có đính đinh thép hoặc giáp vẩy cá, tay cầm trường thương có tua đỏ, dài khoảng 2m, đầu đội mũ giáp có gắn đuôi phượng, hông đeo chiến đao, khoác áo choàng đen, cưỡi ngựa chạy hai bên đám xạ kỵ, bảo vệ 2 cánh cho đám xạ kỵ.
Trong khi Thiêu Đãng kỵ binh và Biên quân xạ kỵ xua đuổi khinh kỵ Mông Cổ, Chu Lệ cũng hạ lệnh
- Liễu Thăng, ngươi đem Phá Trận Trọng Bộ binh xông lên, trường thương binh bảo vệ hai cánh, bộ binh yểm trợ phía sau, đem bộ binh Thát Lỗ tiêu diệt cho trẫm
An thành hầu Liễu Thăng lập tức chắp quyền nhận lệnh, dẫn theo phó tướng xông lên, dẫn đầu quân Minh tràn tới.
Phải biết, để đối phó quân Mông Cổ, nhà Minh đã tốn hao vô số tiền của, chế tạo ra 2 đội quân bộ binh giáp nặng là Phá trận trọng bộ binh và Ngự trận trọng bộ binh. Phá trận dùng để xông vào chiến tuyến, làm vỡ trận hình quân địch, như thanh kiếm sắc bén không gì chặn nổi. Ngự trận thì lập thuẫn tường, cho dù kỵ binh cũng bị thuẫn tường được ghép từ vô số tấm thuẫn lại này đẩy ngã.
Dã Mộc Chân thấy quân Minh ào ào xông lên, miệng khẽ mỉm cười, tay vuốt ve một mũi tên thép, đuôi bằng đồng lấp lánh trong ánh nắng.
- Bắn!!!
Các Thiên Hộ, Bách Hộ, Vạn Hộ Mông Cổ ra lệnh, lập tức đám cung thủ Mông Cổ buông cung. Hàng vạn mũi tên che kín bầu trời, đen kịt trời đất.
Những mũi tên này rơi xuống, bắn chết mấy trăm quân Minh, còn lại thì kịp thời đưa khiên lên đỡ nên không sao, đám quân giáp nặng lại càng khủng bố, cứ mặc kệ tên đánh lên người kêu loong coong, ào ào xông tới.
Khi quân Minh chỉ còn cách quân Mông Cổ không đầy 70m, Dã Mộc Chân mới ngước lên, hạ lệnh.
- Thay phá giáp tiễn!
Lập tức xạ thủ Mông Cổ toàn bộ thay tên thép, mấy hàng đầu tiên nhắm thẳng vào đám Phá trận trọng bộ binh đang kêu gào mà bắn, những hàng sau thì lại bắn trên trời. Những mũi tên nặng nề, đâm xuyên qua lớp giáp cứng, đâm vào cơ thể của quân Minh. Giáp sắt còn không chặn được tên phá giáp, nữa là khiên gỗ và giáp da.
- Giết a, con cháu của Thành Cát Tư Hãn!
Dã Mộc Chân rút ra chiến đao, hô lớn, dẫn đầu trọng kỵ Mông Cổ ào ào tràn xuống. Đám bộ binh giáp nặng của nhà Minh lúc này bị vỡ trận do tên bắn, chưa kịp tập hợp lại đã bị cơn lốc sắt thép của Mông Cổ đánh bay. Các xạ thủ Mông Cổ cũng rút chiến đao, ào ào xông lên, nhảy vào trận hình của quân Minh, đem quân Minh chém chết như chém chuối.
Bị thiết kỵ Mông cổ xông vỡ trận, lại bị quân Mông Cổ chia nhỏ bao vây, tiêu diệt, quân Minh sỹ khí đã sớm thấy đáy, hô hào bỏ chạy. An thành hầu Liễu Thăng bị Dã Mộc Chân bắn trúng ngay cổ, chết không kịp ngáp.
- Bệ hạ, bệ hạ, mau rút lui, mau rút lui a – Thượng Thư bộ Binh là Sùng Hoán hô lớn
Minh Thành Tổ Chu Lệ gật đầu đồng ý, hạ lệnh
- Trương Phụ, ngươi đem Ngự trận trọng bộ binh đoạn hậu, toàn quân theo trẫm rút về đại đồng
- Tuân chỉ!!!
Quân Minh ào ạt rút lui về phía Đại Đồng, Dã Mộc Chân cũng không ngăn cản mà cho quân bao vây lấy đám Ngự trận trọng bộ binh, nghĩ thầm “Chỉ cần đem đám trọng bộ binh này tiêu diệt, vậy thì quân Minh không còn là đối thủ của quân ta nữa rồi”
Lập tức, quân Mông Cổ dùng tên thép bắn vào trận, nhưng hiệu quả kém hơn khi đối phó với đám phá trận, bởi vì ngự trận ngoài áo giáp còn có khiên bằng sắt, hơn nữa lại ghép lại dùng nên đã chắc lại càng chắc, tên thép dù mạnh cũng khó có thể xuyên thủng mấy lớp sắt đó
Cực chẳng đã, Dã Mộc Chân đành hạ lệnh cho quân bộ ào lên, cùng quân Minh chém giết. Mấy vạn bộ binh Mông Cổ ào ào vung chiến đao, giáo dài xông lên
- Biên quân trịch đạn thủ, ném!!!
Trương Phụ quát lên. Từ trong trận, mấy trăm lính Đại Minh dùng gậy có gắn 1 miếng vải, đem hỏa hổ (Một loại lựu đạn được làm bằng cách đem thuốc nổ đen nhồi đầy vào trong bình gốm) châm ngòi rồi ném về phía quân Mông Cổ. Hỏa hổ nổ mạnh khiến quân Mông Cổ chết và tổn thương vô số. Lúc này quân Minh mới ào lên chém giết.
Quân hai bên giao chiến từ sáng đến chiều mới kết thúc, khi người lính biên quân trịch đạn cuối cùng châm lửa hỏa hổ rồi lao