“Mẹ ta cầu tình thay cho ta.
Cha ta lúc này mới chịu thả ta ra.
Đều đã nhốt tám năm rồi, cũng nên được thả rồi.
Vương đạo hữu là tới thăm Triệu sư điệt, sao Lưu sư muội lại xuất hiện ở đây? Ta nghe Quan sư muội nói, Lưu sư muội thường xuyên chạy tới Nghênh khách điện.
Không phải là bởi vì Vương đạo hữu chứ!”Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Nam Cung Thần nhìn Vương Trường Sinh hiện ra vài phần địch ý.Lưu Nguyệt Dong mi dày nhẹ nhíu,, giải thích: “Vương đạo hữu là hảo hữu mới của ta, ngươi không nên hiểu nhầm.”“Nam Cung đạo hữu hiểu nhầm rồi.
Tại hạ biết một chút khôi lỗi thuật.
Chỉ là chỉ điểm Lưu tiên tử một chút mà thôi.”Vương Trường Sinh cũng lên tiếng phụ hoạ.
Nam Cung Thần trẻ tuổi như vậy đã là Trúc cơ.
Nếu không phải có xuất thân bất phàm, thì là tư chất tốt, hắn không muốn đắc tội với Nam Cung Thần.
Lỡ như tương lai Nam Cung Thần trở thành cao tầng của Dược Vương cốc, vậy thì phiền toái rồi.Triệu Ngưng Hương cười ngọt ngào, cũng phụ hoạ nói: “Đúng vậy! Trường Sinh biếu ca chỉ là chỉ điểm Lưu sư thúc luyện chế khôi lỗi thú mà thôi.
Nam Cung sư thúc, người không cần hiểu lầm.”Vương Trường Sinh ôm quyền về phía Lưu Nguyệt Dong, rồi nói: “Lưu tiên tử, Nam Cung đạo hữu.
Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, sẽ không tiếp tục quấy rầy.
Cáo từ.”“Ngưng Hương biểu muội, ta đi rồi.
Ngươi chiếu cố bản thân cho tốt, ta có thời gian rảnh sẽ lại đến thăm ngươi.”“Vương đạo hữu, ta tiễn ngươi.”Lưu Nguyệt Dong tự mình tiễn Vương Trường Sinh đến cửa lớn của Nghênh khách điện.
Nhìn theo Vương Trường Sinh cưỡi Thanh lân mã rời khỏi.Nam Cung Thần nhìn về phía Lưu Nguyệt Dong, mỉm cười nói: “Lưu sư muội, đêm nay ta thiết yến ở trong phủ.
Chúc mừng ta được khôi phục tự do.
Quan sư muội các nàng đều đã đến, ngươi cũng đến đi! Nhiều người mới náo nhiệt.”Lưu Nguyệt Dong lắc lắc đầu, từ chối: “Không được, ta cảm thấy thân thể không được khoẻ.
Sẽ không đi, các ngươi cứ chơi vui vẻ.
Đi thôi! Triệu sư điệt, chúng ta hồi tông môn.”Tay ngọc của nàng vỗ lên túi linh thú bên hông, một đạo hồng quang từ trong đó bay ra.
Hồng quang rõ ràng là một cự hạc màu đỏ, cự hạc hạ thấp thân mình.Lưu Nguyệt Dong dẫn đầu nhảy đi lên, Triệu Ngưng Hương theo sát phía sau.Nam Cung Thần xoay chuyển tầm mắt, môi khẽ niệm.Triệu Ngưng Hương quay đầu lại, ngượng ngùng gật gật đầu.Cự hạc màu đỏ cất lên một tiếng kêu thánh thót, hai cánh giương rộng, chở Lưu Nguyệt Dong và Triệu Ngưng Hương bay cao về phía bầu trời.
Không qua bao lâu đã biến mất vào sâu trong Dược Vương sơn mạch.…Bạch Long cốc, Nguỵ Quốc.Sáng sớm, sắc trời vừa sáng, trên đường còn chưa có bao nhiêu người đi đường.Tại phòng bếp, Bách Linh lâu.Hơn mười người tu tiên đang bận việc, người cắt thái, người nhóm lửa, phân công rạch ròi.“Triệu Nghị, Lưu Hạo, các ngươi mau chưng tốt bánh bao.
Lâm Minh, ngươi xem xem Cháo ngao linh tảo đã được hay chưa.
Trần Phong, Đôn phẩm đã làm xong chưa? Đã sắp đến giờ mở cửa buôn bán rồi, đừng có chậm chậm rề rề nữa, đều linh hoạt lên.”Vương Trường Tuyết chậm rãi đi qua đi lại, chỉ huy những người khác làm việc.Nàng ở Bách linh lâu làm việc đã được tám năm.
Đãi ngộ từ mỗi tháng ba khối linh thạch đã biến thành mỗi tháng ba mươi khối linh thạch.Nàng lúc đầu là làm điểm tâm học đồ, nhưng nàng làm việc chăm chỉ.
Không sợ khổ không sợ mệt, việc gì khó việc gì mệt cũng đồng ý làm.Ngày lễ tết nàng đều dâng lễ vật, bái phỏng hai vị Điểm tâm đầu bếp và vài vị Linh đầu bếp, lễ nhẹ tình ý trọng.Nàng dùng năm năm thời gian, đả động Điểm tâm sư phụ và Linh đầu bếp.
Điểm tâm sư phụ dạy nàng làm điểm tâm, Linh đầu bếp dạy nàng nấu ăn.Đương nhiên, Điểm tâm sư phụ và Linh đầu bếp đều chỉ là dạy nàng một ít món đơn giản, sẽ không dốc lòng truyền dạy cho nàng.Trở lại chỗ ở, nàng sẽ tự mình mua nguyên liệu nấu ăn để