Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát rồi nói: “Uông đạo hữu, việc này liên quan trọng đại, hãy để cho ta có thêm thời gian suy xét.
Như vậy đi, sau khi suy xét rõ ràng ta sẽ liên hệ ngươi.
Để chúng ta thương nghị cụ thể, lại tiếp tục hiệp đàm.”“Được được được, chúng ta ở cách vách.
Lúc nào cũng hoan nghênh Vương đạo hữu.
Chúng ta trên người còn có việc, đi trước một bước.”Uông Thư Hàm cười đáp, dẫn Uông Thư Yên rời khỏi.Tiễn bước hai người, Vương Trường Sinh vung tay phóng ta một cái Cách âm tráo, che kín Vương Diệu Tổ và Vương Minh Trung.Vương Diệu Tổ cau mày hỏi: “Trường Sinh, bốn phần nguyên liệu, ngươi có thể luyện chế ra một Nhị giai Khôi lỗi thú không?”“Trước mắt thì luyện chế không được, con cần ít nhất năm phần nguyên liệu mới có thể luyện chế ra được một con.
Có thể cùng Uông gia thương lượng việc này, không thương lượng được thì thôi vậy.
Con muốn hỏi là, chúng ta có muốn hợp tác cùng Uông gia hay không? Cá nhân con thì có khuynh hướng muốn cùng Uông gia hợp tác.
Nhưng muốn nghe thêm một chút ý kiến của mọi người.”“Nếu cùng Uông gia hợp tác, khẳng định sẽ giảm xuống một phần lợi ích.
Nhưng cũng có thể giảm bớt phí tổn nhân công.
Từ lợi ích ngắn hạn mà nói, chúng ta sẽ chịu thiệt.
Nhưng suy xét về lợi ích lâu dài, hợp tác cùng Uông gia đối với sự phát triển của chúng ta khẳng định sẽ có điểm ưu việt.
Uông gia là đệ nhất gia tộc tu tiên tại Tống Quốc, thu thập nguyên liệu cũng thuận tiện hơn chúng ta rất nhiều.
Nếu muốn nhờ Uông gia hỗ trợ tìm hiểu về tin tức của thiên địa linh thuỷ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Từ sau khi ngươi Trúc cơ, Minh Viễn phái không ít người đi các phường thị để tìm hiểu.
Thậm chí phái cả người đi Nguỵ Quốc, đều không có tin tức gì của thiên địa linh thuỷ.
Đây không phải là vì tộc nhân không dốc lòng, mà là sức mạnh của gia tộc không đủ.
Tin tức tu sĩ Luyện khí kỳ có thể nghe được đương nhiên có hạn.”Vương Diệu Tổ phân tích đạo lý rõ ràng.Vương Minh Trung cân nhắc một lát, cũng cất lời: “Hai nhà hợp tác, liên luỵ nhiều đến ích lợi sau này.
Ta cảm thấy vẫn nên về Thanh Liên sơn cùng Nhị bá thương lượng.
Tiếp thu ý kiến của quần chúng, không cần nóng vội.”Vương Trường Sinh gật đầu, rồi nói: “Thất thúc nói phải, như vậy đi! Ngày khác con đi bái phỏng Uông Thư Hàm, cùng hắn ước định một mốc thời gian hiệp đàm.”“Đúng rồi, Trường Sinh, thời điểm ta cùng Tứ bá đi dạo, phát hiện có người bán Huyền thuỷ hồ lô trăm năm.
Huyền thuỷ hồ lô có thể ăn, cũng có thể luyện chế pháp khí thuộc tính thuỷ.
Ta nghe Tứ ca bảo pháp khí ngươi đang sử dụng là do Tam bá công để lại.
Ta cùng Tứ bá bỏ ra một khoản linh thạch, mua về Huyền thuỷ hồ lô.
Ngươi cầm lấy mà luyện chế pháp khí cho riêng mình đi!”Vương Minh Trung nói xong, lấy ra một lam sắc hồ lô.“Thất thúc ngươi vì mua cho ngươi Huyền thuỷ hồ lô này, toàn bộ đồ đáng giá trên người đều lấy ra rồi.
Ngươi lát nữa đem linh thạch trả lại cho Thất thúc.
Hắn kiếm được một chút linh thạch cũng không dễ dàng.”Vương Diệu Tổ cười nói.“Tứ bá, lời này của ngài nói nghe thật xa lạ.
Chúng ta là người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.
Hơn nữa, ta chỉ là lấy ra linh thạch trên người.
Cũng đâu có giống ngài, tới hai kiện linh khí trên người cũng đem đi bán.
Linh thạch còn lại trong túi trữ vật của ngài sợ còn không đủ để mua điểm tâm ngọt cho Trường Nguyệt.”Vương Trường Sinh nghe vậy, trong lòng mười phần cảm động, cảm ơn: “Cảm tạ gia gia, Thất thúc.”Hắn nhận lấy Huyền thuỷ hồ lô, đem linh thạch trả lại cho Vương Minh Trung.
Cũng muốn chuộc linh khí của Vương Diệu Tổ trở về, nhưng bị Vương Diệu Tổ cự tuyệt: “Ta đã lớn tuổi, còn có thể đi đâu chứ? Linh khí cũng được, linh phù cũng thế, ta đều không dùng được.
Đợi Ngọc Điền pháp hội kết thúc, ta sẽ quay về