Thanh Liên Chi Đỉnh

154: Trường Phong Trúc Cơ


trước sau


Uông Như Yên trước khi đến cũng đã học qua không ít công khoá.

Nàng tuy không quá hiểu biết về sự khó khăn khi chế tác Nhị giai Khôi lỗi thú.

Nhưng nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói của Vương Trường Sinh.Nàng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Vương đạo hữu, tiểu muội đã hỏi qua nhị giai Khôi lỗi sư.

Hắn nói ba phần nguyên liệu là có thể luyện chế được một con Nhị giai Khôi lỗi thú.

Chúng ta có ngươi tới bốn phần nguyên liệu là bởi vì Uông gia muốn nhượng bộ.

Hai trăm khối linh thạch cũng không ít.

Phải biết rằng, một tán tu bình thường đi làm công, một năm cũng không thể kiếm được một trăm khối linh thạch.”Hai người không ai chịu nhượng bộ, đều muốn tranh thủ một ít lợi ích cho gia tộc mình.Nói chuyện hồi lâu, nước trà cũng đã thay hai lần.

Lúc này hai người mới thương lượng xong.Uông gia cung cấp tài liệu cho Vương gia, năm phần nguyên liệu đổi lấy một con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú.

Mỗi con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú sẽ được Uông gia trả thêm hai trăm năm mươi khối linh thạch.

Vương gia hàng năm phải giao cho Uông gia ba con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú.


Uông gia hàng năm phải đưa cho Vương gia mười cân Huyền Âm linh thuỷ pha loãng.Tuy ít đi một ít lợi ích, nhưng hàng năm có thể có được mười cân Huyền Âm linh thuỷ pha loãng, cũng không thiệt.Tuy là Huyền Âm linh thuỷ pha loãng, nhưng hàng năm xuất ra mười cân.

Hai mươi năm chính là hai trăm cân.

Uông gia không nên có nhiều Huyền Âm linh thuỷ như vậy.

Nghe giọng điệu của Uông Như Yên, giống như Uông gia có rất nhiều Huyền Âm linh thuỷ pha loãng.

Vương Trường Sinh thủ hỏi dò một câu, nhưng Uông Như Yên cười mà không nói.“Vương đạo hữu, không biết muốn luyện chế Nhị giai Khôi lỗi thú thì cần những tài liệu gì? Để ta phái người đi chuẩn bị.

Nhưng trước tiên phải nói trước, Uông gia chúng ta cũng có Khôi lỗi sư.

Ngươi cũng không nên dùng công phu sư tử ngoạm, ăn bớt vào phần nguyên liệu luyện khí.”Vương Trường Sinh mỉm cười, rồi nói: “Uông tiên tử yên tâm, tại hạ vẫn là người nói chữ tín.

Sau khi tài liệu đến, đưa đến Linh khôi các của Bạch Vân cốc là được.”Hắn lấy ra một bức thư tín, đưa cho Uông Như Yên.Uông Như Yên mắt đẹp đảo qua, trong mắt hiện lên vài phần thần sắc hài lòng.

Nâng lên chén trà, mỉm cười nói: “Vương đạo hữu, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”Vương Trường Sinh nâng lên chén trà, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”Chưởng quầy của Linh khôi các là Nhị bá của Vương Trường Sinh, Vương Minh Tài.

Vương Trường Sinh nói cho Vương Minh Tài một chút về việc phải làm khi hợp tác với Uông gia.“Nhị bá, Nhị tỷ mất tích.

Ta muốn đi Nguỵ Quốc điều tra một chút.

Ta đã cùng Uông Như Yên bàn ổn thoả, nàng nếu phái người đưa tài liệu tới.

Người thay ta kiểm tra nhận lấy là được, đây là danh sách.”Vương Trường Sinh lấy ra một bức thư tín, đưa cho Vương Minh Mới.Vương Minh mới nhíu mày, kinh ngạc nói: “Mất tích? Trường Tuyết không phải đang sống tốt ở Bách linh lâu sao? Sao lại đột nhiên mất tích?”“Ta cũng không rõ ràng chân tướng là như thế nào.

Phải đi tra xem mới biết đươc, chỉ hy vọng Nhị tỷ không xảy ra chuyện gì.”“Linh khôi các có ta trông.

Nếu Uông Như Yên phái người đưa tài liệu tới, ta biết phải làm gì.

Ngươi yên tâm đi đi! Tra xét kĩ càng, hy vọng Trường Tuyết bình an vô sự.”Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Trường Sinh rời khỏi Bạch Vân cốc.

Tâm trạng vô cùng lo lắng thẳng tiến đến Bạch Long cốc Nguỵ Quốc.Hơn hai tháng sau, Vương Trường Sinh đã xuất hiện ở trên đường của Bạch Long cốc.Hắn vừa mới ghé Bách linh lâu, đã nhìn thấy Vương Minh Trí và Vương Minh Chiến từ trong đó đi ra.Vẻ mặt Vương Minh Trí uể oải, lại có chút hoảng hốt.


Vương Minh Chiến vẻ mặt u sầu.Vương Trường Sinh căng thẳng trong lòng, mở miệng hỏi: “Đại bá, Lục thúc, thế nào? Có tin tức gì của Nhị tỷ không?”Vương Minh Chiến lắc lắc đầu, trả lời: “Không

có.

Trường Sinh, sao ngươi lại đến đây?”“Nghe cha ta nói Nhị tỷ mất tích.

Ta muốn đến đây xem xét một chút, không có ai biết tung tích của Nhị tỷ sao?”“Không có, từ điểm tâm học đồ đến chưởng quầy, chúng ta đều đã hỏi qua.

Bọn họ cũng không biết Trường Tuyết đã đi hướng nào.” Vương Minh Chiến giận dữ nói.

Hắn liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vương Minh Trí, vội an ủi: “Nha đầu Trường Tuyết cực kì tinh ranh.

Nàng hẳn là có việc ra ngoài, sẽ không có chuyện gì đâu.”“Ài, quên đi.

Chúng ta về khách điếm rồi lại nói tiếp.

Không tìm được Trường Tuyết, ta sẽ không quay về.”Vương Minh Trí siết chặt nắm tay, đỏ mắt nói.Trở lại chỗ ở, Vương Minh Chiến nói một chút sự tình đã trải qua cho Vương Trường Sinh biết.Bọn họ đã hỏi thăm toàn bộ tửu lâu ở Bạch Long cốc, rất nhiều người đều nghe nói qua tên của Vương Trường Tuyết.

Nhưng mà theo trí nhớ của bọn họ, đã mấy tháng rồi bọn họ không thấy nàng lộ diện.Vương Trường Tuyết ở Bạch Long cốc cũng không có bằng hữu gì.

Nàng đã là Linh đầu bếp của Bách linh lâu, có đãi ngộ rất tốt.

Không thể vô duyên vô cớ rời khỏi Bách linh lâu được.Vương Trường Sinh trầm ngâm nửa ngày, bình tĩnh phân tích: “Nhị tỷ làm việc đến nơi đến chốn.

Cho dù nàng có việc cần phải rời khỏi Bạch Long cốc, nàng cũng sẽ biết chúng ta sẽ tới tìm nàng.


Không có khả năng sẽ im lặng rời khỏi.

Nếu ta là Nhị tỷ, ta sẽ lưu lại một bức thư, nói một chút phương hướng của mình.”“Ta biết chỗ ở cửa Trường Tuyết, nhưng mà nghe chưởng quầy ở đó bảo, là Trường Tuyết tự mình trả phòng.

Khách phòng mà nàng ở đã sớm có người khác thuê.”Vương Minh Trí giận dữ nói, vẻ mặt không tránh khỏi u sầu.“Thùng thùng thùng!”Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.Vương Trường Sinh vừa mở cửa phòng thì thấy điếm tiểu nhị đứng ở ngoài cửa.

Trên tay hắn cầm một phong thư.“Vị tiền bối này, có một vị tiền bối bảo tiểu nhân đem phong thư này giao cho các ngài.”Điếm tiểu nhị đưa thư cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh vội vàng mở ra phong thư, ánh mắt đảo qua.

Sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Người truyền tin đâu? Là nam hay nữ? Hắn có bộ dáng như thế nào?”“Là nam, vóc dáng cao.

Hôm qua hắn tìm được tiểu nhân, bảo tiểu nhân đưa phong thư này cho tiền bối.”Vương Trường Sinh nhíu chặt mày, rồi hỏi: “Ngày hôm qua? Tại sao hôm nay ngươi mới đưa thư tới?”“Vị tiền bối đó đã dặn dò, bảo tiểu nhân hôm nay hẵng đưa thư tới.

Tiểu nhân không dám không làm theo.”Vương Minh Chiến cầm lá thư, ánh mắt đảo qua, lộ ra thần sắc cổ quái.“Trường Sinh, bỏ đi.

Người truyền tin rõ ràng không muốn bại lộ thân phận, để hắn đi đi!” Vương Minh Chiến lắc đầu nói.Vương Trường Sinh đóng cửa phòng xong, nhìn về phía Vương Minh Trí.Vương Minh Trí đang cầm thư trên tay, cau mày..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện