Vương Trường Ca nhíu mày nói: “Lục thúc, Cửu đệ, các ngươi đừng cãi cọ, không bằng ta…”“Oành đùng!”Một tiếng nổ thật lớn chợt vang lên, ngắt lời Vương Trường Ca."Phía trước có người? Mau, chuẩn bị chiến đấu."Vương Trường Sinh đôi mắt sáng lên, ánh mắt lộ ra vài phần sắc vui sướng.“Cửu đệ, ngươi muốn làm gì?”Vương Trường Ca nhíu mày nói.Vương Trường Sinh trừng mắt liếc Vương Trường Ca một cái, lạnh lùng nói: “Làm gì? Đương nhiên là giết bọn họ, cướp Liệt dương đan.
Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Trường Huy chết sao?”Trong lòng hắn đối với Vương Trường Ca có chút thất vọng.
Lần trước tiến vào Bách thú sơn mạch vây giết yêu thú, Vương Trường Ca đồng cảm với người ngoài, tâm hồn có chút từ bi.
Nguyên tưởng rằng hắn sẽ thay đổi, không nghĩ tới hắn vẫn là bộ dạng này.Lần này nếu có thể an toàn quay về gia tộc, Vương Trường Sinh sẽ không để cho Vương Trường Ca tham gia loại nhiệm vụ này.
Không để cho Vương Trường Ca liên lụy tộc nhân.“Không sai, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Trường Huy chết.
Không cướp Liệt dương đan của bọn họ, tộc nhân có thể sẽ chết.
Trường Sinh, ngươi liền hạ lệnh đi.
Ai có thể trơ mắt nhìn Trường Huy chết, thì có thể không động thủ.”Vương Minh Chiến thâm ý sâu sắc liếc nhìn Vương Trường Ca, ánh mắt lộ ra một chút thất vọng.“Nhanh theo sau, khống chế Khôi lỗi thú giết bọn họ.
Tập trung vào người có tu vi cao nhất.
Nhớ kỹ, phải nhanh chóng giải quyết, Thập nhất đệ đang chờ Liệt dương đan để cứu mạng.
Kéo dài thời gian, Thập nhất đệ có khả năng mất mạng.”Vương Trường Sinh dặn dò nói, hắn như là nhớ tới gì đó, nhìn Vương Trường Ca dặn dò: “Tứ ca, ngươi ở lại trông Thập nhất đệ là được rồi.”Vương Trường Ca cười khổ một tiếng, gật đầu đáp ứng.Vương Trường Sinh khống chế hai con Ô quy khôi lỗi đẩy nhanh tốc độ, đi về hướng phát ra thanh âm.Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đi đến chân núi.
Một cái sơn cốc nhỏ hẹp xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thanh âm tiếng nổ chính là từ bên trong sơn cốc này truyền đến.Vương Trường Sinh buông lỏng thần thức, bằng vào thần thức cường đại, hắn mơ hồ cảm nhận được vài luồng pháp lực dao động.
Trong đó có một cỗ pháp lực dao động rất mạnh, hơn nửa là tu sĩ Trúc cơ.Vương Trường Ca ngồi trên lưng Ô quy khôi lỗi, nhìn Vương Trường Huy đang hôn mê bất tỉnh.Vương Trường Sinh dẫn theo đám người Vương Minh Chiến, thi triển Liễm khí thuật, thu lại pháp lực của bản thân, từ từ di chuyển vào trong cốc.Vì để đảm bảo hành động không xảy ra sai sót gì, Vương Trường Sinh đưa hai con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú đưa cho Vương Minh Chiến và Vương Minh Tiêu sử dụng.
Thần thức Luyện khí kỳ tu sĩ không đủ cường đại, không thể trong một khoảng thời gian dài sử dụng Nhị giai Khôi lỗi thú, nhưng mà sử dụng trong nửa khắc đồng hồ thì dư dả.Sau nửa khắc đồng hồ, Vương Trường Sinh đi đến phía sau một khối đá lớn màu vàng.
Nhìn theo ánh mắt hắn, cách phía trước hơn mười trượng có bảy người tu tiên đang cùng mấy chục Cốt thi đang đấu nhau.Tu vi cao nhất là một lão giả áo bào trắng để râu bạc trắng, là Trúc cơ tầng ba, sử dụng hai thanh phi kiếm màu lam.
Đang cùng một con Cốt thi mình người đầu trâu chiến đấu không thôi.Cốt thi mình người đầu trâu trên tay cầm một cây cốt đao màu trắng dài nửa trượng, cốt đao màu trắng cùng phi kiếm màu lam chạm vào nhau phát ra tiếng trầm đục của kim loại va vào nhau.Sáu người tu tiên còn lại hoặc là sử dụng linh khí hoặc là lấy ra linh phù, công kích mấy chục con Cốt thi hình người.Trên đất phân tán vài món linh khí gãy, còn có một đống hài cốt màu trắng.“Lục thúc, tiến đến như thế này không được.
Đám Cốt thi này rất khó dây dưa, ta nghĩ chúng ta vẫn là nên lùi về, đổi đường đi tiếp.”Một người nam trung niên mặc nho sam màu vàng chau mày, đề nghị