Vương Minh Viễn một năm một mười kể lại cho Vương Diệu Tông nghe sự tình.
Nghe xong, Vương Diệu Tông cười ha ha, nhìn về phía Vương Trường Sinh, trịnh trọng hỏi: “Trường Sinh, Nhị bá công hỏi ngươi.
Nếu cho ngươi cưới vị Uông Như Yên kia, ngươi có bằng lòng không? Nghĩ kĩ hẵng trả lời, ngươi hiện tại đã là Trúc cơ tu sĩ.
Hôn nhân đại sự của ngươi, ngươi có thể tự mình làm chủ.”Vương Trường Sinh suy nghĩ thật kĩ, chân thành gật gật đầu: “Tuy con và Uông tiên tử tiếp xúc với nhau không bao lâu.
Nhưng tâm hướng đạo của nàng kiên định, xử sự khôn khéo.
Quan trọng nhất là, thời điểm nàng lấy ra phù bảo diệt sát Âm quỷ tằm, lúc đó nàng xuống tay với con.
Con cơ bản sẽ không có cách nào ngăn cản.
Ngoài ra, nàng lợi dụng phù bảo giết không ít quỷ vật và cốt thi.
Nhưng lại nguyện ý đem Âm châu và Linh cốt đạt được chia đều mà không hề tính toán chi li.
Có thể thấy được tâm tư nàng rộng lớn.
Quả thật là một người vợ hiền, chỉ là không biết thái độ của nàng đối với tôn nhi ra sao.”Vương Diệu Tông khẽ vuốt chòm râu, cười nói: “Vậy là được rồi, Khôi lỗi thuật, nhị giai linh mạch và Trúc cơ đan.
Uông gia chắc là cũng cảm thấy đủ.
Rèn sắt khi còn nóng, Nhị bá công lập tức dẫn ngươi tới Uông gia cầu hôn.
Sớm một chút đem sự tình bàn tốt, như vậy Lâm gia dù cón muốn ngáng chân chúng ta, cũng phải kiêng kị một hai.”Vương Minh Viễn nhíu mày nói: “Nhị bá, phần sính lễ này, có phải hay không quá quý trọng rồi? Khôi lỗi thuật, nhị giai linh mạch và Trúc cơ đan.
Ba thứ này, mỗi thứ đều mười phần trân quý.
Nếu lấy làm sính lễ, chỉ sợ là quá xa xỉ rồi.”“Đúng vậy! Nhị bá, Trúc cơ đan là dùng mạng của bọn Minh Hạo đổi lấy.”Vương Minh Chiến gật đầu phụ hoạ.“Các ngươi đó! Ánh mắt thiển cận.
Theo lão phu biết, tu sĩ Kim Đan kỳ của Uông gia Uông Hoa Sơn tiến vào Kim Đan kỳ khi chưa đến trăm tuổi.
Bối tự của Uông gia chia theo Hoa, Thiên, Thư, Như, Kỳ, Hiếu.
Uông Như Yên là đời thứ tư, nàng tuổi còn nhỏ đã là Trúc cơ tu sĩ.
Khẳng định là tộc nhân trung tâm của Uông gia.
Uông gia là tu tiên đại tộc tại Tống Quốc, có một gia tộc thông gia như vậy chiếu cố.
Chỉ cần Uông Hoa Sơn còn sống, có thể bảo đảm cho Vương gia chúng ta trăm năm bình an.Xuất ra sính lễ quá hời hợt, Uông gia chướng mắt còn không nói.
Chỉ sợ sẽ thẹn quá thành giận.
Các ngươi đùng quên, Uông Như Yên đã là Trúc cơ tu sĩ.
Ăn vào Trúc cơ đan chưa chắc có thể Trúc cơ, nhưng nếu Trường Sinh cưới Uông Như Yên.
Chúng ta sẽ lập tức có thêm một vị Trúc cơ tu sĩ.
Nếu tính như vậy, chúng ta vẫn nên xuất thêm Khôi lỗi thuật và nhị giai linh mạch.
Nhị giai linh mạch tuy trân quý, nhưng mà nếu so sánh với an nguy của gia tộc thì vẫn còn kém xa.
Không nói cái khác, nếu tứ đại môn phái lại mộ binh, người Tử Tiêu môn bảo lão phu cùng Trường Sinh cùng đi.
Chúng ta làm sao dám cự tuyệt? Trường Sinh ngươi nói xem!”Vương Trường Sinh gật đầu tiếp lời: “Tôn nhi tán đồng góc nhìn của Nhị bá công.
Uông gia là đại tộc, đồ chúng ta xuất ra tuy nói là trân quý, nhưng chưa chắc Uông gia sẽ để ý.
Sính lễ nhẹ, sợ rằng trong lòng Uông gia sẽ không thoải mái.
Nếu thành như Nhị bá công nói, lại có mộ binh, Tử Tiêu môn bắt con và Nhị bá công cùng đi.
Chúng ta căn bản không dám kháng mệnh.
Hiện tại vấn đề là Uông Hoa Sơn có đồng ý mối hôn sự này không?”Về việc này, hắn trong lòng cũng không có nắm chắc.“Nếu Uông Hoa Sơn không đồng ý việc này, đổi một người cũng được.
Trường Ca đã chết, Trường Nghị là đệ đệ của hắn.
Trường Nghị cưới một vị nữ tộc nhân Luyện khí kỳ của Uông gia, Uông gia chắc cũng sẽ không phản đối.
Hoặc là gả Trường Vũ cho tu sĩ Uông gia.
Vô luận như thế nào, cửa hôn nhân này chúng ta định chắc rồi.
Nếu