“Mẹ, chúng ta xuất ra Khôi lỗi thuật, Nhị giai linh mạch và Trúc cơ đan.
Phần sính lễ này cũng được tính là dày rồi.”Liễu Thanh Nhi mỉm cười, lắc đầu nói: “Sính lễ đúng là rất nặng, nhưng mẹ hỏi con.
Nếu con là Uông Hoa Sơn, con sẽ coi trọng sính lễ hay là nhân phẩm của tôn nữ tế? Mẹ biết, Lâm gia âm thầm ngáng chân, để cho con và Nhị bá sinh lòng cố kỵ, nóng lòng muốn kết giao với một Kim Đan tu sĩ.
Vấn đề là, gả cho những tu tiên gia tộc khác không hơn sao? Vương gia chúng ta thua kém nhiều so với Uông gia.
Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, chỉ có thể từ từ suy tính.
Nếu như thành công như trong lời Nhị bá nói, đúng là không thể tốt hơn.
Còn nếu thật sự không được, để cho Trường Nghị cưới một nữ tu sĩ Luyện khí kỳ của Uông gia.
Vạn nhất đối phương lại cho con cưới một nữ tu sĩ Luyện khí kỳ thì sao? Đây là chuyện rất có khả năng, quan trọng nữa là tại hành trình đến Quỷ uyên Uông gia đã chết không ít tộc nhân.
Hiện đại đến cửa cầu thân sợ là không ổn thoả.”Liễu Thanh Nhi tâm tư tỉ mỉ, nói hai ba câu đã lập tức đam trúng điểm yếu.Vương Trường Sinh nghe xong, cảm thấy Liễu Thanh Nhi nói rất có đạo lý.
Hôn nhân đại sự, không thể quá qua loa.
Hắn đối với Uông Như Yên hiểu biết có hạn.
Ngoài ra, chỉ cần cùng Uông gia thường xuyên lui tới, Lâm gia cũng sẽ kiêng kị một hai.Uông gia đã chết không ít tộc nhân, Vương gia cũng chết không ít người.
Lúc này tới của cầu hôn quả thật không thích hợp.
Đương nhiên, chủ yếu là vì Lâm gia âm thầm ngáng chân, hơn nữa Vương Trường Tuyết lại mất tích.
Nhiều chuyện gộp lại làm cho Vương Diệu Tông và Vương Trường Sinh cảm thấy vô cùng áp lực.
Nếu có thể cùng Uông gia kết thông gia, áp lực sẽ giảm đi rất nhiều.Nhưng nghe xong Liễu Thanh Nhi phân tích, Vương Trường Sinh phát hiện mình đã quá mức vội vã.
Đổi lại vị trí mà nói, nếu hắn là Uông Hoa Sơn, cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này.
Nói đến cùng, hai nhà chẳng có mấy lần lui tới, giao tình cạn.
Hiểu biết giữa Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không đủ.Vương Trường Sinh thở dài một hơi, cười nói: “Mẹ, vẫn là người suy nghĩ chu đáo.
Nếu người không nhắc nhở, chỉ sợ là đã làm hỏng việc.”“Không phải ta có góc nhìn thấu triệt, ta tin tưởng cha con và Lục thúc cũng nhìn ra điều này.
Nhưng con và Nhị bá đều đồng ý việc này, bọn họ sao dám phản đối chứ.
Dù sao hai người cũng là Trúc cơ tu sĩ.
Gia tộc không giống như tông môn có cấp bậc nghiêm ngặt, con Trúc cơ, cho dù là ở bối tự Trường thì các tộc lão nhìn thấy các tộc lão vẫn phải vấn an.
Nhưng ở lúc thương nghị chuyện đối ngoại, ý kiến của Trúc cơ tu sĩ rất quan trọng.
Lúc trước để cho tộc nhân trẻ ra ngoài làm việc, tộc nhân đều không đồng ý.
Nhị bá con chỉ nói một câu, lập tức không còn âm thanh phản đối.”Vương Trường Sinh cẩn thận hồi tưởng, phát hiện Liễu Thanh Nhi nói không sai.
Từ khi hắn Trúc cơ, lời hắn nói Vương Minh Viễn chưa từng phản đối, nhiều lắm thì chỉ bổ sung vài câu.“Mẹ là nữ nhân, không hiểu nhiều lắm đạo lý.
Nhưng đạo lý tiếp thu ý kiến quần chúng mẹ vẫn hiểu được.
Lúc con chưa Trúc cơ, tộc vụ đều là cha con cùng nhóm tộc lão thương lượng để gải quyết, sau đó lại bẩm báo Nhị bá.
Sau khi con Trúc cơ, cha con đã thật lâu chưa cùng tộc lão thương lượng tộc vụ.
Không phải cha con không nghĩ đến, ma là quyền quyết định không nằm trong tay cha con.
Trường Sinh, không phải mẹ nói con, nhưng con dám cam đoan tất cả quyết định của mình đều chính xác sao? Nhân không phải thánh hiền sẽ có sai sót.
Không phải mẹ quan trọng vấn đề, chỉ là một khi con và Nhị bá làm ra một sai lầm chí mạng.
Chỉ sợ sẽ mang đến cho gia tộc