"Đi, giết hắn."Phương Mộc ra lệnh cho cốt thi một tiếng, nó đi nhanh đến chỗ Vương Trường Sinh.Tốc độ nó cực nhanh, bước được hơn mười bước, mặt đất liền run lên.Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, Hổ hình khôi lỗi há mồm phun ra một đạo quang trụ thô to màu đỏ, chớp lóe ra đánh vào trên cốt thi.Một tiếng nổ, cốt thi run nhẹ một cái, dừng bước chân.
Nơi bị quang trụ màu đỏ đánh trúng không có chút vết thương.Ô nha khôi lỗi há mồm phun ra hơn mười đạo hỏa nhận màu đỏ.
Sau đó liền trảm lên trên người nó, thanh âm nổ đùng không ngừng, thân thể cốt thi bị lửa cháy cuồn cuộn bao phủ.Nhưng rất nhanh, bên trong cốt thi tỏa ra từng mảng lớn hắc khí, hỏa diễm cuồn cuộn bị diệt.Nhân cơ hội này, Tri chu khôi lỗi và Cự hùng khôi lỗi vọt tới trước mặt cốt thi, Tri chu khôi lỗi móng vuốt sắc bén mạnh mẽ trảm trên mặt cốt thi, lang nha bổng trong tay cự hùng khôi lỗi hung hăng nện xuống.Vài tiếng trầm đục kim loại va chạm nhau, lông tóc cốt thi không hề bị hao tổn gì, chân phải nó hung hăng đè trên thân Tri chi khôi lỗi, Tri chu khôi lỗi trong nháy mắt bay ngược ra ngoài.
Nhưng Tri chu khôi lỗi bay không được bao xa đã há mồm phun ra một đạo tơ nhện màu trắng, cuốn lấy cốt thi.Tay phải Cự hùng khôi lỗi bắt lấy vai trái cốt thi, Ô nha khôi lỗi từ trên cao đáp xuống, hai móng chụp vào đầu cốt thi.Hai tiếng trầm đục, Ô nha khôi lỗi hai móng đánh vào trên đầu cốt thi, nhưng chỉ là ở trên đầu cốt lưu lại vài đạo bạch ngấn nhè nhẹ.Vương Trường Sinh sắc mặt có chút khó coi, năm con nhị giai khôi lỗi thú cũng không thể làm gì con cốt thi Phương Mộc thả ra.
Phương Mộc lấy ra con cốt thi này có lực phòng ngự cũng quá cường đại rồi.Trong mắt hắn tàn khốc chợt lóe lên, lấy ra Huyền băng kỳ, rót vào lượng lớn pháp lực, hình thể Huyền băng kỳ tăng vọt lên.Bởi vì thiếu luyện khí tài liệu thuộc tính băng, Huyền băng kỳ vẫn là trung phẩm pháp khí, băng giao tinh hồn cũng không có luyện nhập vào Huyền băng kỳ.Vương Trường Sinh lay động Huyền băng kỳ qua trái phải, mặt cờ rất nhanh liền to ra.
“Xẹt xẹt” thanh vang lớn, lượng lớn châm băng màu trắn bắn về phía lớp màn màu đen trên người Phương Mộc.Một thanh âm trầm đục như mưa rơi trên lá chuối, lớp màn màu đen không hề có chút sứt mẻ.Phương Mộc trong miệng lẩm bẩm hẳn lên, tựa như muốn thi triển bí thuật nào đó.Vương Trường Sinh thấy cảnh này sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Huyền băng kỳ trong tay mạnh mẽ run lên, một đạo bạch quang từ cột cờ bay ra.
Hóa thành từng mảng mây đen lớn, so sánh với mây đen Phương Mộc thả ra thì là tiểu vu gặp đại vu.Sau khi mây đen lớn quay cuồng một trận, chi chít băng trùy từ trong đó rơi xuống, rơi xuống địa phương phía dưới Phương Mộc.Vương Trường Sinh thu hồi ngọc thước màu trắng, triệt tiêu lớp màn màu trắng, cấp cho mình một vòng bảo hộ màu lam, rồi lấy ra Lam vân côn, thi triển Ngự phong thuật, vọt về phía Phương Mộc.Phương Mộc phòng ngự quá mức cường đại, Vương Trường Sinh tính tiếp cận đối phó với Phượng Mộc, hắn là thể tu, cận chiến là ưu thế của hắn.Chi chít băng trùy nện vào trên lớp màng trên người Phương Mộc, lớp màn màu đen lắc lư không ngừng, hào quang ảm đạm xuống.Vương Trường Sinh tốc độ cực nhanh, sau ba hơi thở liền đến trước mặt Phương MộcHắn giơ cao thanh Lam vân côn lên, ném về phía Phương Mộc.Phương Mộc nhíu mày, chú ngữ thanh trong miệng dừng lại, Hắc sắc phiên kỳ trên tay quang mang ảm đạm dần.Hắn vỗ bên hông túi trữ vật, một thanh trường côn màu đen từ trong đó bay ra, ở trên tay hắn.“Phành” một tiếng trầm nặng, lớp màn màu đen bị Lam vân côn đánh nát.
Lam vân cồn cùng Hắc sắc trường côn chạm vào nhau phát ra một