“Nói như vậy, Trường Tuyết hẳn là bị Bách Linh môn không chế.
Bách Linh môn đã muốn chúng ta không cùng tứ tông Đại Tống thân thiết.
Cõ lễ khối địa bàn Ninh Châu này là Bách Linh môn muốn.
Vương gia chúng ta cùng nhiều gia tộc tu tiên đám cưới.
Nếu mà Vương gia chúng ta nguyện ý gia nhập vào Bách Linh môn, thì hẳn là có thể mượn sức để các gia tộc tu tiên khác gia nhập vào Bách Linh môn.
Có lẽ đây là nguyên nhân Bách Linh môn khống chế Trường Tuyết.”Vương Diệu Tổ bình tĩnh phân tích.“Gia gia nói không sai, nhưng lý do này thật ra là giải thích vì sao Bách Linh môn lại phải khống chế Nhị tỷ.
Nhưng mà bọn họ còn có tin tưởng lớn là xâm chiến Tống quốc, chúng ta vốn là nhân sĩ Tống quốc, đột nhiên đầu nhập vào Ngụy quốc, tứ tông Tống quốc có thể sẽ không từ bỏ ý đồ.
Vạn nhất Bách Linh môn không dám đảm đương.
Vương gia chúng ta sẽ ngập đầu trong tai ương.”Vương Diệu Thông lắc đầu nói: “Ngũ tông Ngụy quốc lấy tự tin từ đâu đến thì ta không biết, nhưng Bách Linh môn thông qua Trường Tuyết để cảnh báo chúng ta, hẳn là không phải để cho chúng ta quy nhập vào.
Còn nữa, gia nghiệp chúng ta lớn như vậy, hơn một trăm người tu tiên đều đột nhiên biến mất, tứ tông Tống quốc một khi phát hiện thì không có khả năng bỏ qua phàm nhân của chúng ta ở thế tục.
Quan trọng nhất là, hiện tại thế cục không có rõ ràng, vạn nhất Ngụy quốc không xâm chiếm được Tống quốc, nếu tùy tiện đầu nhập vào Bách Linh môn, gia tộc có thể ngập đầu trong tai ương.
Ta đề nghị chúng ta nên bắt đầu trữ hàng vật tư, nhị giai phù triện, linh khí pháp khí, Khôi lỗi thú.Vương Trường Sinh gật đầu nói; “Con cũng nghĩ vậy, ngoài ra con đề nghị đưa một bộ phận tộc nhân đi đến Sở quốc.
Tống Ngụy hai quốc giao chiến, cũng không biết là sẽ đánh trong bao lâu, đưa bộ phận tộc nhân đến Sở quốc thứ nhất là để tị nạn.
Thứ hai gia tộc nên giữ lại một ít huyết mạch, phòng bị bất trắc.
Đại ca cũng đồng ý.”“Ta đồng ý với ý kiến của Trường Sinh.
Minh Viễn, hiện tại trong tộc có bao nhiêu người tu tiên? Tu vi là gì?”Vương Diệu Tông tỏ vẻ đồng ý, nhìn Vương Minh Viễn hỏi.Trước mắt, trong tộc có một trăm sáu mươi hai người tu tiên.
Tộc nhân dưới mười lăm tuổi có mười bảy người, trên sáu mươi tuổi có bốn mươi ba người.
Luyện khí tầng chín có tám người, trong đó có ba người dưới sáu mươi tuổi.
Luyện khí tầng bốn trở lên, trên mười lăm tuổi có , dưới sáu mươi tuổi có chín mươi bảy người.
Nhị giai linh phù có bảy tấm, nhị giai Khôi lỗi thú có năm con.
Linh thạch tồn kho ở trong tộc không nhiều lắm, chỉ có hơn bảy vạn sáu ngàn khối linh thạch.”Vương gia mấy năm nay kiếm được không ít.
Nhưng tộc nhân đông, bổng lộc mỗi tháng phát đã là con số không nhỏ.
Còn có chi phí lui tới qua lại.
Hơn bảy vạn sáu ngàn khối linh thạch này là toàn bộ tích tụ của Vương gia.“Ta đề nghị đóng cửa cửa hàng ở Tử Nguyệt phường, tiết kiệm chi tiêu.
Đem mười lam tộc nhân ở đó điều về Sở Quốc.
Ở đại phường thị tại Sở Quốc thuê một cửa hàng.
Mặt khác, giảm bớt bán ra Khôi lỗi thú, bắt đầu trữ hàng các loại vật tư.
Đặc biệt là phù triện và Khôi lỗi thú.
Nhưng việc này phải làm bí mật, không thể để cho người khác phát hiện.
Đặc biệt là tứ tông Đại Tống, nếu bọn hắn truy hỏi, chúng ta sẽ giải thích không được.”Vương Trường Sinh đề nghị.Mọi người thảo luận hơn ba canh giờ, đưa ra nhiều quyết sách.Vương Minh Trung và Vương Minh Giang đã tu luyện đến Luyện khí tầng chín.
Thú thổ thực sát giao cho Vương Minh Trung, Trúc cơ đan giao cho Vương Minh Giang.
Tranh thủ cơ hội bồi dưỡng ra thêm hai tu sĩ Trúc cơ.Trải qua nhiều năm nuôi dưỡng, không tính con của Vương Trường Sinh.
Vương gia đã có được tám con Thanh lân mã, năm con Hoả Vũ ưng.Vương gia cố gắng nhiều