Tôn Hồng Ngọc ném đoản đao màu đỏ trên tay về phía không trung, đón gió phình to, biến thành một lưỡi đao khổng lồ màu đỏ dài hơn mười trượng, linh quang lưu chuyển không ngừng.
Nàng bắt pháp quyết, phụ cận lưỡi đao khổng lồ màu đỏ hiện ra hơn trăm bóng đao màu đỏ, nhanh như sét chém về phía Hỏa Lân Đồn, phát ra từng đợt tiếng xé gió chói tai.
Mấy trăm cây phi đao màu vàng bổ lên màn hào quang màu đỏ, vang lên một đợt tiếng vang trầm trầm “Bùm bùm”.
Mãng xà màu xanh mở ra cái mồm như chậu máu, răng sắc bén cắn lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.
Hơn trăm bóng đao màu đỏ đánh lên màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ tan vỡ, bóng đao màu đỏ chém lên Hỏa Lân Đồn, vẫn chưa thể thương tổn được Hỏa Lân Đồn.
“Rống!”Hỏa Lân Đồn phát ra tiếng rống giận dữ, phun ra một làn sóng âm màu đỏ, thổi quét ra xung quanh.
Phi đao màu vàng hóa thành một mảng lớn cát màu vàng, bay ngược đi, bóng đao màu đỏ hóa thành nhiều điểm hào quang màu đỏ tiêu tán, mảng xà màu xanh khôi phục bản thể.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, cát màu vàng quay cuồng một trận, hóa thành hơn một ngàn cây phi châm màu vàng thật nhỏ, ở trong tiếng xé gió “xẹt xẹt” đánh về phía Hỏa Lân Đồn.
Hỏa Lân Đồn không dám đón đỡ, đang muốn tránh né, một dải cầu vồng màu đỏ bắn nhanh tới, hóa thành một dải lụa màu đỏ, như tia chớp cuốn lấy Hỏa Lân Đồn.
Ngoài thân Hỏa Lân Đồn hiện ra một tầng lửa màu đỏ, vẫn chưa thể thiêu hủy dải lụa màu đỏ.
Hơn một ngàn cây phi châm màu vàng đánh đến, vẫn chưa thể đánh tan phòng ngự của Hỏa Lân Đồn, nhưng phi châm màu vàng rậm rạp đã chọc mù mắt nó.
Hỏa Lân Đồn phát ra một đợt tiếng kêu thê lương, bay về phía chỗ Vương Trường Sinh.
Hai tay Vương Trường Sinh vẫy về phía không trung, vô số hồ quang màu lam bỗng dưng hiện lên, nhanh chóng hóa thành một quả cầu sét màu lam to bằng căn phòng, đánh về phía Hỏa Lân Đồn.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng lớn lôi quang màu lam bao phủ bóng dáng Hỏa Lân Đồn.
“Rống!”Một tiếng kêu thê lương vang lên, trong lôi quang màu lam sáng lên ngọn lửa màu đỏ chói mắt, Hỏa Lân Đồn từ trong đó bay ra, nhanh chóng lao về phía Vương Trường Sinh.
Trong mắt Vương Trường Sinh lóe lên sự tàn khốc, lực phòng ngự của Hỏa Lân Đồn bậc ba trung phẩm vượt qua hắn tưởng tượng.
Bàn tay phải hắn vỗ về phía hư không trước người, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn mấy trượng nháy mắt bay ra, mặt ngoài bàn tay khổng lồ màu lam tràn ngập lượng lớn hồ quang màu lam.
Hỏa Lân Đồn mất đi đôi mắt, không biết hành động của Vương Trường Sinh, nó chỉ là cảm ứng được Vương Trường Sinh dùng ra pháp thuật cấp cao nào đó, nó rất có lòng tin đối với thân thể của mình.
Hỏa Lân Đồn va chạm với bàn tay khổng lồ màu lam, bộc phát ra hào quang màu lam chói mắt, tiếng nổ thật lớn vang lên, một làn sóng khí cường đại càn quét ra xung quanh.
Một tiếng kêu quái dị thê lương vang lên, Hỏa Lân Đồn từ trong hào quang màu lam bay ngược đi, trên người bong ra không ít vảy, máu tươi đầm đìa.
Pháp bảo cũng chưa thể thương tổn Hỏa Lân Đồn, thế mà bị bàn tay khổng lồ màu lam đánh cho bị thương.
Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc nhìn nhau một cái, vẻ mặt kinh ngạc, trong đầu hai người đều xuất hiện một từ ngữ: linh thuật.
Bình thường mà nói, linh thuật đều là công pháp tự mang, nhưng có một số linh thuật độc lập ở ngoài công pháp, người tu tiên cấp cao có thể tu luyện.
Bọn họ nhìn ra được, Vương Trường Sinh thi triển là linh thuật, nhưng bọn họ không thể lấy cái này suy đoán ra Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp địa phẩm.
Ánh mắt bọn họ nhìn về