Đại đạo vô tình, người thân bạn bè sẽ lần lượt bỏ hắn mà đi, nếu hắn không thể tu luyện đến cấp bậc cao hơn, cũng sẽ giống với Vương Bình An, cuối cùng hóa thành một đống xương trắng.“Cha đưa con về nhà, cha đưa con về nhà.”Vương Trường Sinh lau khô nước mắt, ôm lấy thi thể Vương Bình An, đi ra ngoài.Con cháu Vương Bình An canh giữ ở ngoài sân, không dám tới gần.“Ta muốn dẫn nó về nhà, các ngươi làm cái mộ chôn quần áo và di vật.”Vương Trường Sinh nói xong lời này, hóa thành một độn quang màu lam xé gió rời đi.Trở lại Thanh Liên sơn trang, Vương Trường Sinh gọi con cháu tới, hoả táng Vương Bình An tại chỗ.Tuổi thọ Vương Thanh Dương cũng sắp hết rồi, đầu đầy tóc bạc, nhắm chừng chỉ là chuyện trong mấy năm.Vương Bình An năm tuổi đã đưa đi thế tục, Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương có chút bi thương, Vương Thu Sương đám con cháu từng nghe nói Vương Bình An vị thúc công này, nhưng chưa bao giờ gặp mặt, nỗi lòng không có dao động quá lớn.Tro cốt Vương Bình An, một nửa rắc ở Thanh Liên sơn trang, một nửa đựng ở trong hũ tro cốt.
Vương Trường Sinh lập một cái linh bài cho Vương Bình An, bên trên viết “Hiếu tử Vương Bình An chi linh vị”, đặt ở phòng bên, giữ làm kỷ niệm.Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm với bọn họ, hỏi tình hình gần đây của bọn họ.Vương Thanh Thiến sinh hai con trai một con gái, tiếc nuối là, trừ Triệu Tử Ngọc, hai đứa con khác không có linh căn, không thể tu tiên.Triệu Tử Ngọc đã bắt đầu tu tiên, rất hứng thú đối với thuật con rối, trình độ chế khôi khá cao, rất có chân truyền của Vương Thanh Thiến, cái này cũng không kỳ quái, hậu nhân đứng ở trên vai tiền nhân, có một chút thiên phú, chỉ cần chịu cố gắng, khẳng định có thể đi xa hơn tiền nhân.Tề San San đã tọa hóa, Vương Thanh Chí chưa lấy vợ nữa.
Hắn có hai con trai một con gái, gặp thời cơ tốt, hai con trai đều đã Trúc Cơ, con gái chưa có vận khí này.Tề San San đi rồi, Vương Thanh Chí đặt đại đa số tinh lực ở trên việc đào tạo cháu nội.
Vương Thu Hồng cùng Vương Thu Sương đã thành thân, Vương Thu Minh chưa có hôn phối.Vương Thanh Chí có năm cháu nội ba cháu ngoại, tư chất thường thường, nhưng Vương Thanh Chí tin tưởng, có chí nhất định thành, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng, khẳng định có thể đi được xa hơn so với chính mình.Vương gia bây giờ sưu tầm không ít điển tịch phương diện gieo trồng, Vương Thanh Chí và linh thực phu trong tộc cùng nhau sửa sang lại, tăng thêm một ít nội dung mới, biên soạn một quyển 《 Vương thị linh thực cương yếu 》, tiện cho hậu nhân tra đọc.
Theo năm tháng trôi đi, khẳng định có linh thực biến mất, cũng sẽ xuất hiện linh thực mới.Vương Thanh Dương là nhưỡng tửu sư bậc một thượng phẩm, có ba con trai hai con gái, nhưng tư chất thường thường, đều chưa Trúc Cơ, hàng cháu cũng không có ai xuất sắc, hắn bây giờ đặt hy vọng đặt ở trên thân chắt.“Ta và mẹ các con không phải bế quan thì ra ngoài du lịch, không thể lúc nào cũng chiếu cố các con, các con phải chiếu cố tốt bản thân, hiểu chưa?”Vương Trường Sinh lời nói thấm thía, Vương Bình An qua đời, cho hắn sự xúc động rất lớn.Đám người Vương Thanh Thiến trăm miệng một lời đáp ứng, bọn họ đều mở miệng an ủi Vương Trường Sinh, bảo Vương Trường Sinh đừng quá mức bi thương.Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, liền bảo