Vương Trường Nguyệt bước nhanh đi đến, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Nàng khẽ thở dài một hơi, mở miệng an ủi: “Ca, muội đã nghe nói chuyện của Bình An, sống chết có số, ca đừng quá đau lòng.”“Cảm ơn, Trường Nguyệt, ca bây giờ không yên lòng nhất chính là muội, muội cũng trưởng thành rồi, nên tìm một...”Người tu tiên không nhất định phải thành thân, nhưng Liễu Thanh Nhi trước khi mất để lại di ngôn, bảo Vương Trường Sinh lo một hôn sự tốt cho Vương Trường Nguyệt, Vương Trường Sinh vẫn nhớ việc này.“Việc này về sau nói sau, ca đặt linh bài cho Bình An chưa? Muội làm cô cô chưa thể tiễn nó đoạn đường cuối cùng, nên dâng hương cho nó.”Vương Trường Sinh gật gật đầu, dẫn theo Vương Trường Nguyệt tới phòng bên chỗ linh bài của Vương Bình An.Vương Trường Nguyệt châm lửa một bó đàn hương, cắm vào trong lư hương.“Đúng rồi, ca, hắn vẫn luôn muốn gặp ca, nói là có chuyện quan trọng bàn với ca.”Vương Trường Nguyệt nói xong lời cuối cùng, giọng nhỏ đi rất nhiều, gò má trắng noãn dâng lên một mảng đỏ ửng.“Chuyện quan trọng?” Vương Trường Sinh có chút bất ngờ, hắn trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Được rồi! Chúng ta cùng đi gặp hắn một lần, ta trái lại muốn xem, hắn có chuyện quan trọng gì muốn bàn với ta.”“Ca, ca tự đi là được rồi, muội còn có cả một đống công việc cần xử lý đó!”Vương Trường Nguyệt tìm một cái cớ, cũng chưa đi theo.Vương Trường Sinh vừa mới trải qua nỗi đau mất con, cũng không nghĩ nhiều.Hắn lợi dụng truyền tống trận, truyền tống đến Hồng Diệp lĩnh.Diệp Lâm nhìn thấy Vương Trường Sinh, cũng không cảm thấy bất ngờ.“Muội muội ta nói, ngươi tìm ta có chuyện quan trọng, có chuyện gì, ngươi cứ nói đi!”Diệp Lâm nhìn thẳng Vương Trường Sinh, nói: “Người ngay không nói tiếng lóng, ta thích Trường Nguyệt, ta làm muội phu của ngươi, như thế nào?”Vương Trường Sinh nhíu nhíu mày.
Thân phận của Diệp Lâm quá mẫn cảm, bổn ý của Vương Trường Sinh là tìm cho hắn một nữ tộc nhân, để hắn an tâm ở lại Vương gia, truyền thụ Vương gia trận pháp, nhưng Diệp Lâm thế mà đòi làm em rể của hắn, hắn không thể tiếp nhận.Nếu hắn nhớ không lầm, Diệp Lâm còn có hơn ba mươi năm tuổi thọ, Vương Trường Nguyệt còn có thể sống bảy tám mươi năm, nếu Diệp Lâm cưới Vương Trường Nguyệt, chờ Diệp Lâm tọa hóa, Vương Trường Nguyệt chẳng phải là cần làm quả phụ?“Ngươi muốn làm muội phu của ta? Dựa vào cái gì? Đừng quên, tính mạng của ngươi nắm giữ ở trên tay ta.”Diệp Lâm cười nhạt, hai tay đặt tới trên màn hào quang màu vàng bao phủ hắn, màn hào quang màu vàng bốc lên một làn khói, điên cuồng lóe lên không ngừng.Hai mắt hắn sáng lên hào quang màu vàng chói mắt, bắn ra một mảng lớn hào quang màu vàng, đánh lên màn hào quang màu vàng.Trên màn hào quang màu vàng nhất thời xuất hiện một lỗ thủng, lỗ thủng nhanh chóng mở rộng, không lâu sau, toàn bộ màn hào quang màu vàng nhất thời biến mất.Diệp Lâm nâng bước đi ra, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ta có Kim Nguyệt Linh Đồng (linh đồng: mắt thiêng), cho dù không có tu vi Kết Đan kỳ, bài trừ trận pháp bậc ba bình thường cũng không phải việc khó gì.
Mấy năm nay, không phải ngươi vây khốn ta, mà là ta căn bản đã không muốn chạy trốn, đối với ta mà nói, đi Đông Hoang nơi nào cũng như nhau.”Vương Trường Sinh cũng không cảm thấy kỳ quái, Diệp Lâm từng là tu sĩ Kết Đan, cho dù không có thực lực Kết Đan kỳ, bài trừ trận pháp bản thân hắn luyện chế, cũng không kỳ quái.“Ta biết không vây được ngươi, ta đã cho ngươi cơ hội chạy trốn, ngươi không chạy thì thôi, bằng vào lý do này, ngươi đã muốn cưới muội muội ta? Nằm mơ đi!”Diệp Lâm cười tự tin,