Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Mặc Thải Vân là trưởng bối, nàng không chịu nói thật, Vương Trường Sinh chung quy không thể nghiêm hình bức cung đối với nàng.Phát hiện động phủ tu sĩ cổ không báo cáo lên, một mình đi tìm bảo, cái này còn chưa tính, trúng cạm bẫy, còn không chịu nói thật với hắn.Vương Trường Sinh thất vọng triệt để đối với Mặc Thải Vân, vốn tưởng nàng ở Vương gia nhiều năm như vậy, đã hoàn toàn dung nhập Vương gia, bây giờ xem ra, Mặc Thải Vân chưa dung nhập Vương gia, nàng chỉ là bởi vì con cái, mới ở lại Vương gia.Nàng dù sao cũng là xuất thân tán tu, tán tu tư tâm vốn đã nặng.Ai cũng có tư tâm, Vương Trường Sinh có thể hiểu, ngươi phát hiện một bảo tàng có thể có được tài phú thật lớn, ngươi muốn độc chiếm, cái này không có vấn đề, có thể hiểu, xảy ra chuyện ngươi mới nhớ tới gia tộc, cái này cũng không có việc gì, nhưng ngươi nói dối hết bài này đến bài khác, coi người khác là kẻ ngốc, Vương Trường Sinh không thể nhịn được.
Có chuyện tốt quên gia tộc, xảy ra chuyện tìm gia tộc, còn nói dối hết bài này đến bài khác.Hắn vốn đang muốn giúp Mặc Thải Vân Kết Đan, bây giờ xem ra, Mặc Thải Vân căn bản không đáng hắn ra sức bồi dưỡng, người tư tâm quá nặng, không thích hợp gia tộc.Xem ở trên phần Vương Minh Giang đã mất, Vương Trường Sinh sẽ hết sức giúp Mặc Thải Vân hóa giải cấm chế cùng kịch độc trong cơ thể, về sau Mặc Thải Vân cho dù tu luyện đến Trúc Cơ tầng chín, Vương Trường Sinh cũng sẽ không giúp nàng Kết Đan.Mặc Thải Vân hoảng loạn, nàng cũng rõ, biết đoạn lời này của mình lừa được Vương Thanh Thiến, chưa chắc lừa nổi Vương Trường Sinh, chỉ sợ ngay cả Vương Thanh Thiến cũng chưa lừa được, chỉ là Vương Thanh Thiến không muốn vạch trần mà thôi.Trong lòng Vương Trường Sinh thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nhị thập nhất thẩm, để ta xem cấm chế.”Trong lòng Mặc Thải Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, vươn tay phải, vén tay áo, trên cánh tay phải có hình một con cá mập màu máu.Vương Trường Sinh nhìn kỹ chốc lát, nhìn không ra là cấm chế gì, cái này cũng không kỳ quái, kiến thức của Vương Trường Sinh, chủ yếu đến từ điển tịch gia tộc sư tầm, trước đó gia tộc quá yếu, căn bản không tiếp xúc đến thứ phương diện này.
Diệp Lâm kiến thức rộng, có thể Diệp Lâm nhận ra.Vương Trường Sinh lấy ra một vỏ sò màu lam, một đạo hào quang màu lam từ trên vỏ sò bay ra, bao phủ cánh tay phải Mặc Thải Vân.“Nhị thập nhất thẩm, ngài đi về nghỉ ngơi trước, sắp tới đừng chạy lung tung.
Thanh Thiến, nhắc nhở tộc nhân, gần đây có tà tu lui tới, bảo bọn họ dừng tự tiện ra ngoài.”Mặc Thải Vân cùng Vương Thanh Thiến đáp ứng, xoay người rời khỏi.Vương Trường Sinh bước nhanh đi tới chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, nói chi tiết một lần tình huống sự việc.“Nhị thập nhất thẩm khẳng định chưa nói thật, ngài ấy chỉ sợ là phát hiện động phủ tu sĩ cổ.
Phải biết rằng, tán tu là thích nhất tầm bảo, bọn họ ở bên ngoài săn giết yêu thú, càng dễ dàng đụng tới động phủ tu sĩ cổ hơn.”Vương Trường Nguyệt khẽ thở dài một hơi, bình tĩnh phân tích.“Cần ta hỗ trợ hay không? Ta có thể khiến cô ta nói thật ra, nhưng không thể thanh trừ ký ức của cô ta.”Diệp Lâm mở miệng hỏi.Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, nói: “Thôi, mặc kệ nói như thế nào, cô ấy cũng là trưởng bối, xem ở trên mặt mũi nhị thập nhất thúc đã mất, không so đo với cô ấy.
Muội phu, ngươi mau xem đây là cấm chế gì, có thể hóa giải hay không?”Hắn