Hắn nhớ lại cả một đời của mình, phụ thân hắn Vương Diệu Long là ngũ linh căn, ngay cả Trúc Cơ cũng không có khả năng, thê thiếp như mây, chỉ hy vọng có thể sinh ra một hậu nhân tư chất tốt.
Ở dưới chờ đợi Vương Diệu Long, Vương Minh Nhân tới trên đời này.
Hắn nếu là tam linh căn, đời này nhiều nhất Trúc Cơ kỳ, muốn Kết Đan, độ khó rất cao, nhưng hắn không phải tam linh căn, mà là song linh căn, bái ở Thái Nhất tiên môn.
Hắn không hy vọng mình giống với Vương Diệu Long, hắn muốn ở tiên đồ đi được xa hơn.
Có Trần Hải Tân giúp, cộng thêm tư chất song linh căn của hắn, hắn Kết Đan không phải vấn đề, thậm chí có cơ hội tranh cử Thái Nhất ngũ kiệt.
Nếu có thể được vào Thái Nhất ngũ kiệt, hắn có tỷ lệ rất lớn tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Vương Minh Nhân xuất thân gia tộc nhỏ, hắn có thể đi tới hôm nay, đại bộ phận là vì tư chất cùng sư phụ của hắn, gia tộc có thể cho hắn trợ giúp quá nhỏ, một lần này truy bắt tà tu chính là một ví dụ rất tốt.
Vất vả suy nghĩ cả đêm, Vương Minh Nhân đã có quyết định.
Nghĩ cho con đường của mình, hắn tính cưới Trần Tương Nhi, gia tộc không dựa vào được, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, lấy hôn nhân làm ràng buộc, giúp mình đi xa hơn.
Về phần Tây Môn Phượng, hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.
Người không vì mình, trời tru đất diệt, nếu có cơ hội, hắn sẽ bù lại Tây Môn Phượng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Minh Nhân tới chỗ ở của Từ Tử Hoa, đáp ứng đề nghị của Từ Tử Hoa.
“Ha ha! Vi sư biết mà, ngươi hiểu lí lẽ nhất.
Trần sư điệt tính tình là không tốt lắm, nhưng sau khi thành thân, con bé khẳng định sẽ có sự thay đổi.
”Từ Tử Hoa khẽ vuốt chòm râu, cười nói.
“Tất cả kính nhờ sư phụ.
”Vương Minh Nhân cúi người hành lễ với Từ Tử Hoa, cung kính nói, trong mắt để lộ ra vài phần kiên định!.
Hải vực Vạn Yêu, đảo hoang vô danh nào đó.
Bờ biển, một con cá mập màu bạc hơn ba mươi trượng bị nhốt ở trong một cái màn hào quang màu lam thật lớn.
Cá mập màu bạc là một con yêu thú bậc ba trung phẩm, nó không ngừng phóng thích từng đạo lôi điện màu bạc thô to, đánh màn hào quang màu lam lóe lên không ngừng, mắt thấy sắp tán loạn ra.
Tử Nguyệt tiên tử cầm trong tay một tấm trận bàn lục giác màu lam, pháp lực mênh mông không ngừng rót vào trong trận bàn, duy trì màn hào quang màu lam tồn tại.
Vương Trường Sinh và Điền Quýnh khống chế pháp bảo cùng pháp thuật, công kích cá mập màu bạc.
Vương Trường Sinh cầm trong tay một cây trường thương màu trắng, huyễn hóa ra nhiều tầng bóng thương, bóng thương chưa hạ xuống, một mảng lớn khí lạnh thấu xương đã thổi quét ra, làm người ta không rét mà run.
Điền Quýnh sử dụng cờ phướn màu đỏ trong tay, phóng ra những quả cầu lửa cỡ lớn to bằng căn phòng, nện ở trên thân cá mập màu bạc, bộc phát ra một trận tiếng nổ thật lớn, quả cầu lửa cỡ lớn nện ở trên nước biển, bộc phát ra một mảng lớn sương mù.
Ở dưới bọn họ điên cuồng công kích, ngoài thân cá mập màu bạc vết thương chồng chất, phát ra từng đợt tiếng gào thét thống khổ, làm người ta nghe mà sinh lòng thương hại!.
“Rống rống rống!”Cá mập màu bạc phát ra một trận tiếng rống quái dị, ngoài thân lôi quang tăng vọt, hung hăng đánh về phía màn nước màu lam.
Màn nước màu lam nhất thời nhô ra một khối lớn, giống như một cái bọt nước khổng lồ, tựa như lúc nào cũng có thể bị cá mập màu bạc húc vỡ.
Một quả cầu lửa cỡ lớn đường kính hơn mười trượng từ trên trời giáng xuống, mang theo sóng nhiệt ngập trời, nện ở trên thân cá mập màu bạc.
Ầm ầm ầm!Khu